Xe đỗ ngoài nghĩa trang, cũng là khi đồng hồ điểm mười giờ sáng.
Xuống xe với bó hoa trong tay, Quan Cạnh đi theo Phó Tam Sinh vào sâu bên trong. Độ chừng nửa phút sau, cậu trông thấy bia mộ đề tên mẹ của Phó Tam Sinh.
Người phụ nữ trong ảnh xoã mái tóc dài, nở nụ cười trìu mến.
Phó Tam Sinh lặng nhìn bức ảnh một lúc, đoạn lấy khăn giấy ướt lau bụi trên bia mộ: "Mẹ à, đã lâu không gặp."
"Hôm nay thấy con không đến một mình, mẹ ngạc nhiên chứ?" Anh cười sờ góc bia mộ, rồi nhìn Quan Cạnh đang đứng nghiêm cách đó hai bước. "Tới đây nào, chào mẹ anh một tiếng."
Quan Cạnh tay chân cứng đờ bước tới, trông vô cùng mất tự nhiên. Cậu biết mình không phải đối mặt với người thực nhưng, lòng bàn tay vẫn ghìm không đặng túa mồ hôi. Đặt bó hoa trước bia mộ, cậu quỳ xuống khấu đầu với mẹ Phó.
"Anh Tam nói, con, con không cần dập đầu, cúi chào là được. Nhưng con thấy, con thấy con nhất định phải khấu đầu với bác một cái." Quan Cạnh ngẩng đầu nhìn người trong ảnh, chân thành tha thiết. "Không có bác, sẽ không có anh Tam. Vậy con, con cũng độc thân cả đời mất."
"Con hiện đang cực kỳ cực kỳ hồi hộp, nếu lời lẽ hơi lộn xộn, mong bác đừng để bụng..." Quan Cạnh ngẩng đầu nhìn Phó Tam Sinh, hỏi. "Anh Tam, em gọi bác là mẹ được không ạ?"
"Ừ." Phó Tam Sinh gật đầu, nghe tiếng tim mình lỗi nhịp. "Gọi đi em."
Quan Cạnh cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-quy-amoxicillin/2658300/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.