Lục Ngô mất ngủ.
Từ nhỏ đến lớn cô đều tuân theo thói quen ngủ sớm dậy sớm, không có chuyện gì phiền lòng, cho nên chất lượng giấc ngủ rất tốt, đêm không mộng mị, ngủ rất ngon.
Duy chỉ có hai lần mất ngủ, một lần là đêm hè lên lớp một tiểu học, cô vừa ngủ riêng với bố mẹ chưa được bao lâu, bị cơn bão đột nhiên xuất hiện làm tỉnh giấc, trốn ở trong chăn một đêm không ngủ, đến lúc không chịu nổi sợ hãi mà bật khóc mới khiến mẹ đến bên cạnh. Lần thứ hai là đêm trước khi thi cấp ba, đối mặt với kỳ thi lớn đầu tiên trong đời và áp lực từ bố, đêm đó cô trằn trọc hồi lâu mãi không ngủ, ngày hôm sau thiếu chút nữa đã ngủ quên trong phòng thi. Cũng may chỉ là suýt mà thôi.
Sau một năm, cô lại mất ngủ lần nữa.
Hôm nay chuyện xảy ra nối tiếp nhau, đều khiến cô giống như đặt mình vào trong giấc mơ.
Cô tỏ tình với Tiêu Lăng.
Cũng được Tiêu Lăng tỏ tình.
Sau đó, hai người còn hôn nhau—— mặc dù chỉ là môi chạm môi một cách dè dặt mà thôi.
Lục Ngô không nhịn được mà ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng trên giường, quấn mình thành một cái kén. Cô ngẩn người một hồi, sau đó thò một tay từ trong chăn ra, sờ lên môi của mình.
Lại ấn hai lần.
Sau đó lại lăn lộn lần nữa.
Hôn rồi.
Cô với Lăng Tiêu, hôn rồi! Còn là hôn môi!
Đôi môi Tiêu Lăng mềm lắm, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-nep/2852768/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.