Thấy Hạ Diệp không chịu nói, anh ấy cũng chẳng còn cách nào khác, cho rằng cô thật sự không biết, liền đưa tay ra hiệu cho người phía sau đưa cô xuống lầu. Ngay khi đi đến cầu thang , một đội khác cũng chạy đến và người dẫn đầu lắc lắc đầu với Lâm Nghị.
Vốn dĩ Lâm Nghị tưởng rằng tấm vé trúng thưởng đã nằm trong tay mình, người phía đối diện không nói rõ, nhưng đôi bên đều biết anh ta đang ám chỉ đến ai, đạo lý bắt giặc bắt vua trước, trước giờ chưa bao giờ thay đổi, nhưng hiện tại rõ ràng là không phải đối phương không hề có chuẩn bị gì, căn biệt thự đã hoàn toàn trống không, thu hoạch duy nhất chính là Hạ Diệp, đây là ý gì chứ?
Hạ Diệp yên lặng quan sát biểu cảm của đối phương, vẻ mặt lo lắng, vầng trán đen láy lấm tấm mồ hôi, đánh giá trên hành động vừa rồi, xem ra anh ta không thu hoạch được gì cả. Khi đi xuống cầu thang, ngang qua tầng hai, sàn ở lối đi bị nổ một lỗ đen xì, lan can chạm trổ có giá trị lớn cũng bị thổi bay, văng cả ra ngoài, Hạ Diệp không thể bước đi nếu không len qua tấm gỗ loang lổ đó.
Đôi dép dùng một lần đã mất từ lâu, hình như đã bị cuốn đi trong khoảnh khắc cô rơi xuống nước, cô đi chân trần trên sàn gỗ, mỗi bước đi đều để lại dấu chân ướt át.
Đoàn người đi tới đại sảnh trống trải dưới lầu một, Lâm Nghị đang đi phía trước đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lên một tiếng vào tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-mi-va-tinh-yeu-anh-deu-muon/1418057/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.