Mây đen ngoài cửa sổ bị gió thổi bay, để lộ ra vầng trăng, ánh sáng bạc chiếu xuống mặt hồ. Anh bế Hạ Diệp đến bên chiếc cửa sổ kiểu Pháp, ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô. Cách một lớp rèm màu trắng, cô áp người trên tấm kính thủy tinh trong suốt sát đất, hai bầu vú đong đưa cọ vào tấm rèm… Đồng thời quay lại nhìn anh, miệng thở hổn hển… “Lạnh…” Cơ thể nóng bỏng, dù đã cách một lớp vải rèm nhưng vẫn cảm nhận được rõ độ lạnh từ tấm kính. Kiều Triết ôm Hạ Diệp lùi lại một bước, hai tay bắt lấy bầu ngực lạnh lẽo của cô, lòng bàn tay nóng bỏng đối lập với hai khối mềm mại mát lạnh. Anh dựa vào lưng cô, liếm láp tầng mồ hôi mỏng trên đó, rồi thì thầm thổi hơi bên tai cô: “Tại sao… lại vẫn… chặt như vậy?” Hết cú thúc này đến cú thúc khác ập tới, với lực đâm mỗi lúc một mạnh. Hạ Diệp quay đầu hôn anh, cố gắng chặn miệng anh lại, thời khắc này cô không thể phân tâm để cùng anh trêu đùa. Kiều Triết là người chi phối, anh cố ý tránh né môi cô, đổi hướng quay mặt sang bên phải rồi lại sang bên trái, bàn tay rảnh rỗi lại ấn xuống bụng dưới của cô. “Ưm… Không muốn… Quá trướng…” Một dòng điện ấm áp tràn xuống dưới, cô cảm nhận được dòng nước chảy ra. Đã làm rất nhiều lần, anh hoàn toàn am hiểu sự nhảy cảm của cô, nên cố ý nông nông sâu sâu đâm thọc, mỗi lần thúc đều khiến tim gan cô run rẩy. Kiều Triết trầm giọng hỏi: “Là chỗ này phải không?” Anh vừa nói vừa ma sát phần thịt non mềm của cô, nhẹ nhàng thọc vào rút ra. Hạ Diệp thực sự muốn khóc, đầu óc mụ mị: “Không, không được. Ở đó… Nhanh hơn một chút… Cho em…” Kiều Triết nhéo núm vú Hạ Diệp đồng thời thổi khí vào tai cô: “Cho em cái gì?” “Cho em….Ưm…Cho em, cho em đi mà…Xin anh…” Cô không thể nói ra, toàn thân ửng đỏ, đôi mắt mờ đi, muốn anh đâm xuyên qua mình.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, cuối cùng anh cũng không chịu nổi, liền nhanh chóng đâm vào. Tiếp đến vươn đầu lưỡi, quấn lấy cô mút mát… Tấm rèm bị xoăn thành nếp nhăn, Hạ Diệp áp người trên tấm kính, lục phủ ngũ tạng đều như bị anh đâm nát, cảm giác thoải mái không sao tả xiết, mỗi lần nhấp đều muốn vào sâu hơn nữa. “Ưm…Aaaa…Aaaaa…” Các đầu ngón chân co rúm, mí mắt cụp xuống, con ngươi không chịu được đảo qua đảo lại, nhất thời choáng váng trong khoái cảm… Cả người cô đều bị anh đẩy sát vào tấm kính, tiến thoái lưỡng nan, toàn thân co giật… Gậy thịt lại đâm thọc sâu vào cơ thể, mái tóc rối bù dính vào má cô, phía sau là anh đang ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của cô. Kiều Triết không ngừng xoa bóp những điểm nhạy cảm đang sưng tấy của Hạ Diệp, muốn kéo dài thời gian cao trào cho cô, nên không ngừng hôn lên gáy lẫn bả vai cô… “Không cần nữa…” Cô nức nở từ chối, dùng chút sức lực cuối cùng quay lại ôm lấy anh, cả người ngả vào lồng ngực anh. “Được!!!” Anh bế cô đi vào phòng tắm, sau đó vặn vòi hoa sen để rửa sạch vết dính nhớp trên cơ thể hai người. Anh dùng hai ngón tay với vào giữa hai vách thịt của cô, dòng chất lỏng màu trắng sữa chảy ra theo kẽ ngón tay… Hạ Diệp dựa vào người anh, chủ động nói: “Em đang uống thuốc, không sao đâu.” Cô không thích anh dùng bao cao su, mỗi lần đều là cô ngăn cản, nói anh có thể trực tiếp đi vào. “Nếu em đã thực sự quyết định không muốn có baby, thì anh có thể đi thắt ống dẫn tinh.” Anh không muốn cô uống thuốc, nhưng lại chẳng thể ngăn được cô. “Vậy ngộ nhỡ sau này anh hối hận thì phải làm thế nào?” Hạ Diệp vừa nói vừa nắm lấy gậy thịt trơn trượt của anh, cũng giúp anh làm sạch nó. Anh nói: “Sẽ không đâu, nếu có hối hận thì chắc chắn là em.” “Anh không thích có em bé sao?” Cô ngẩng mặt lên hỏi anh. “Không phải là không thích, chỉ là cảm thấy có hay không cũng được, nếu em thích thì anh cũng muốn, còn em không thích có thể không cần.”
Cô biết từ nhỏ anh chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của cha mẹ, có lẽ vì vậy nên mới thờ ơ về mặt này và không có quá nhiều kỳ vọng vào con cái. “Em uống thuốc là được rồi, rất ít tác dụng phụ, anh không cần lo lắng. Tuy rằng hiện tại em không muốn có con, nhưng nói không chừng đến một ngày nào đó lại muốn thì sao, không cần thiết phải tra tấn anh như vậy, em sẽ đau lòng lắm.” Hạ Diệp mỉm cười, ngân nga những lời âu yếm. Nghe được âm thanh ngọt ngào của cô, trái tim anh như có những sợi lông tơ lướt qua, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp, chỉ muốn dành hết yêu thương cho người con gái này. Kiều Triết bế cô trở lại giường, cô lại quấn lấy anh. Nằm trong vòng tay anh, áp mặt vào cổ anh, thì thầm bày tỏ: “Em thích anh nhiều lắm.” Dưới bàn tay là làn da mịn màng mềm mại của cô, khi cô cáu kỉnh, thật khiến người ta hận không thể túm ngay lấy dạy dỗ cô một bài, nhưng khi cô mệt mỏi chán nản anh lại nhịn không được yêu thương cô, mỗi lúc như vậy trái tim anh lại thấy ngứa ngáy, vô cùng trống rỗng, muốn đem cô nhét vào trong. “Anh biết.” Hạ Diệp ngẩng đầu lên, lại muốn hôn anh, giống một đứa trẻ đòi kẹo, mà trong miệng anh lại dường như có kẹo. Cô chỉ muốn hôn anh, còn anh thì không, nếu không bên dưới lại ngóc đầu, rồi lại muốn cô. Trong miệng là đầu lưỡi mềm mại của cô cùng đầu lưỡi của anh, triền miên không dứt, như chẳng biết mệt mỏi, nhưng ngay sau đó anh đã kịp thời kéo cô nằm xuống và kết thúc nụ hôn. “Đáng ghét…” Cô hờn dỗi, cảm nhận được phía dưới của anh đang chạm vào mình. Lòng bàn tay to lớn của Kiều Triết nhéo vào hông cô, sau đó vỗ vào cặp mông tròn trịa: “Đừng nhúc nhích, em ngoan ngoãn một chút thì sẽ ổn thôi.” Hạ Diệp nằm trong vòng tay anh bật cười, người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, cảm nhận được người con gái trong vòng tay khẽ run. “Ngủ ngon.” Cô hôn lên quả táo của Adam nói. “Ngủ ngon.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]