Thấy anh ngồi xổm, khụy một chân xuống, mở nắp chai oxy già bắt đầu rửa đầu gối cho mình, Hạ Diệp khẽ rít lên một tiếng, cả người có chút run rẩy vì cảm giác đau nhói ở miệng vết thương.
“Chịu khó một chút, sắp xong rồi.” Những vết thương thế này, có thể rửa sạch đơn giản là được.
Bàn tay anh vuốt ve bắp đùi cô, trên làn da mịn màng trơn láng có dính chút cát, anh đang giúp cô phủi chúng đi.
Kiều Triết đứng dậy, vuốt má cô, rồi vén những lọn tóc đang lòa xòa sang bên tai, ngón tay anh mang theo cảm giác thô ráp của những vết chai mỏng.
Hạ Diệp không kìm được lòng, sống mũi hơi cay, không muốn để anh lại thấy mình khóc, nên vội vàng cúi đầu né tránh ánh mắt của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.
Thế nhưng anh vẫn trông thấy hai giọt lệ từ sống mũi cô chảy xuống, sau đó rơi vào bờ cát dưới chân. Kiều Triết thở dài một hơi thật sâu, lửa giận trong lòng không có chỗ nào phát tiết, nhưng lại bị đôi mắt ướt át của cô nhấn chìm, rồi biến mất không còn tăm tích.
Hạ Diệp nhận lấy chiếc phong bì trên tay anh, mở nó ra ngay trước mặt anh, lấy những món đồ bên trong xem xét, một chiếc thẻ xanh của nước M, một tấm thẻ tín dụng, ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn tấm thẻ trong tay, Hạ Diệp lập tức thay đổi sắc mặt, cô lúng túng ngẩng đầu nhìn anh: “Việc này chỉ là tạm thời thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-mi-va-tinh-yeu-anh-deu-muon/1418019/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.