Xung quanh vang lên hai tiếng súng, tuy được ngăn cách bởi nước biển, nghe không mấy chân thật, nhưng cũng khiến người ta thực sự hãi hùng.
Trên đầu vọng xuống tiếng loa phát thanh, nói bằng tiếng Anh, là cảnh báo của cảnh sát địa phương.
Ngay trước mặt, có một rạn san hô, lộ ra khỏi mặt biển do thủy triều rút xuống vào ban đêm, bên trên, ở phía xa xa, có hai chiếc trực thăng đang bay lượn, như thể chúng đã dự tính được chắc chắn sẽ có người bơi đến đây vậy.
Muốn đến được bãi biển phía Tây, cần vượt qua được rạn san hô ngầm này. Hà Minh Thịnh và Hạ Diệp phải tạm thời dừng lại để trốn vào những vị trí lồi lõm bên trong rặng đá ngầm.
Hạ Diệp bám lấy vị trí gồ ghề của phiến đá, trong bóng tối âm thầm quan sát tình hình xung quanh. Cô nhanh nhẹn giống như một con cá, lượn lờ giữa những tảng đá đen dưới mực nước, phán đoán chính xác điểm mù của chiếc trực thăng trên đỉnh đầu.
Cuối cùng bơi trở lại, đến bên cạnh Hà Minh Thịnh, xung quanh là tiếng nước va vào phiến đá ngầm và cái bóng đổ trên đỉnh san hô chỉ đủ để che khuất hai người họ.
“Hoàn toàn không có cơ hội.” Hạ Diệp có chút phiền muộn nói.
“Có một cách khác.” Hà Minh Thịnh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Dưới làn nước, Hạ Diệp khẽ đung đưa qua lại, cô nghiêng người tiến tới gần một chút, tò mò hỏi: “Cách nào?”
Nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước biển của cô, những sợi tóc lòa xòa dính vào thái dương, nhưng đôi mắt lại sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-mi-va-tinh-yeu-anh-deu-muon/1418016/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.