Đầu tiên, các bậc tiền bối đến phía trước chúc mừng lễ thượng thọ của ông cụ Kiều, đều là người quen biết nên không thể tránh khỏi những câu hàn huyên. Thế hệ trẻ thì đi sau bậc cha chú của mình, để chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ ra mặt, coi như “điểm danh” xong trước mặt mọi người.
Kiều Triết thấy người lớn gần như đã nói chuyện xong, biết đã đến lúc mình nên qua đó, anh nói với Hạ Diệp: “Đi cùng anh nhé.”
Đột nhiên Hạ Diệp lên tiếng hỏi: “Anh thấy nếu có người muốn điều động tổ chức quốc gia đi điều tra người nào đó, thì liệu người kia có trốn thoát được không?”
Anh cau màu không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Không, chưa từng ai có khả năng thoát khỏi sự điều tra của Bộ an ninh Quốc gia.”
“Nếu người trong hệ thống muốn kiểm tra mọi thông tin thông qua cơ quan gián điệp thì quả thực là dễ như trở bàn tay, anh hiểu em muốn nói gì không?”
“Anh hiểu, nhưng chẳng phải là em chưa từng động phải thứ gì khi ở trong nước hay sao?”
Câu trả lời là không, nhưng cô lại nói: “Em biết anh muốn thông qua cách này để muốn những người muốn liên hệ với nhà họ Kiều phải từ bỏ ý định, nhưng nhà họ Kiều đã làm chính trị trong nhiều năm như vậy rồi, có lẽ chẳng ai dám động vào gia đình anh, nhưng em chỉ là một người bình thường. Anh cũng nói rằng chưa có ai thoát khỏi cuộc điều tra của Bộ An ninh Quốc gia, cho dù em chắc chắn rằng mình đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-mi-va-tinh-yeu-anh-deu-muon/1417992/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.