Edit: Rừng Nhỏ
Beta: Anh
“Cuối cùng cũng nhớ rồi à?”
Giọng Giang Hạo Lam vang lên từ đằng sau.
Tang Uyển Hề xoay cơ thể đã cứng đờ, rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô.
Ngón tay ấy thon dài, trắng nõn, xương khớp nổi lên rõ ràng, trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn bạc như nắm lấy cổ tay cô.
Hơi nóng ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay anh.
Anh đứng lên lúc nào không hay, lại còn sờ soạng cổ tay cô nữa chớ!
“….” Cô căng thẳng tới mức lắp bắp: “Cậu cậu cậu, thả tôi đi…. Nam nữ thụ thụ bất thân…”
Đương nhiên ngoài miệng cô nói thế nhưng trong lòng cô đã muốn chạy trối chết rồi. Sao hôm qua gan cô to đến nỗi có thể đấm thẳng vào mặt vị thiếu gia đó vậy… Chắc chắn anh tìm cô vì chuyện này!
Rốt cuộc cô cũng hiểu hàm ý câu nói đầu tiên anh nói với cô, cái câu “Để xem cô chết chưa.”
“Cậu biết không.”
Giang Hạo Lam buông Tang Uyển Hề, khịt mũi hừ lạnh: “Đêm qua..”
Tang Uyển Hề đứng thẳng người, cúi đầu gập người một cách mãnh liệt, nói một tràng dài ơi là dài: “Em xin lỗi đại ca! Em không phải là em của ngày hôm qua, nhưng em thay mặt em của ngày hôm qua xin lỗi đại ca, hy vọng đại ca tha thứ cho những gì mà cô gái say rượu gây nên. Em về đây, ngày khác mời anh ăn cơm nhé!”
Nói xong, cô lập tức xoay người, nhấc chân chạy nhanh về nhà, nhưng nói xong thì chậm mất tiêu rồi, Giang Hạo Lam dùng một tay túm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-donut/1041763/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.