Đêm đó, mãi đến khi Chu Quý Niên tan làm về nhà, má Chu vẫn không quay lại.
Lúc anh gọi điện qua hỏi thì lại bị má mắng cho một trận, nói anh ngố tàu, nói anh không hiểu cái mô tê gì cả.
“Con với Tiểu Giang không nói chuyện gì luôn sao?”
“Vâng… Con không kịp, điện thoại hết pin nên tắt máy luôn rồi.”
“Tít tít ─ tít tít ─ ”
Má Chu tức tới nỗi cúp ngang luôn.
26.
Thật ra Giang Tịch không biết video kết thúc khi nào, bởi vì trước đó cậu đã ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy thì thấy cuộc gọi kéo dài hai tiếng, tính toán thời gian, chắc là gần mười hai giờ mới cúp máy.
Hôm nay là thứ sáu, Chu Quý Niên còn phải tiếp tục dậy sớm đi làm, Giang Tịch suy nghĩ một chút, rồi gửi tin nhắn an ủi anh.
Đến khi cậu ăn sáng xong, đối phương vẫn chưa trả lời.
Đúng là vẫn còn bận nhỉ.
Bỏ qua nỗi mất mát khó hiểu trong lòng, Giang Tịch trở lại phòng ngủ thay quần áo, định đến siêu thị mua ít đồ để tối nay nấu lẩu ăn.
Gần đây nhiệt độ giảm, Giang Tịch mặc áo khoác cashmere và mang giày Martin rồi mà vẫn còn cảm thấy hơi lạnh, vì thế lại quấn thêm một cái khăn quàng cổ.
Cậu cầm lấy chìa khóa ở cái móc chỗ huyền quan cho vào trong túi, một tay đẩy cửa ra, một tay cầm bịch rác đặt ở cửa.
Vừa mới rời khỏi tiểu khu, đã có tiếng kèn ô tô vang lên phía sau Giang Tịch.
Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là người anh em.
Cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-dao-xop-gion/243473/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.