Sau khi phát tiết xong Tư Không Viêm Nghiêu đem dục vọng vẫn chưa mềm xuống rút khỏi cơ thể Ô Thuần Nhã sớm đã mê man. Tuy người dưới thân khiến mình muốn ngừng màkhông ngừng được, nhưng anh vẫn nhớ rõ lời của Giang Võ đã nói, sỡ dĩnhững bạn dường trước kia chỉ mới làm với anh một lần không thể nàokhiến anh thỏa mãn cho được , nhưng vì cậu nên anh đành phải nhẫn nhịn.
Ánh mắt Tư Không Viêm Nghiêu ôn nhu nhìn chăm chú cậu trai trẻ đang ngủ mêmệt, hoặc giờ có thể gọi cậu là đàn ông rồi.Anh nâng tay lau đi mồ hôihai bên thái dương cho cậu, đôi mắt khi thanh tỉnh luôn ôn nhuận trongsáng bây giờ vì mỏi mệt mà khép lại. Cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên cánhmôi vì đè nén tiếng kêu mà cắn chặt hằn lên vết máu, nam nhân cười khẽ,người này da mặt quá mỏng, nếu không phải lúc sau anh làm hung hăng điên cuồng đến không thể kiềm chế, cậu có thể sẽ giả câm suốt cả quá trình.
“Bảo bối.” Nghiêng người nằm bên cạnh cậu, nam nhân ôm cậu vào lòng, cái tên gọi thân mật buồn nôn hết sức mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng để gọi bất cứ kẻ nào, nhưng lúc này lại có thể dễ dàng thốt lên nhưthế, không thể không nói Ô Thuần Nhã đối với anh là một sự tồn tại quáđỗi đặc biệt.
Ô Thuần Nhã trong cơn mê man khẽ nhíu mày, vốndáng ngủ bất an, nhưng đến khi nằm trong lòng nam nhân, cậu từ từ giãnlông mày ra, rúc vào lòng ngực anh cọ cọ.
“A.” Tiếng cười trầmthấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911935/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.