Mạc Tuấn Nghị bưng khay ăn đặt trước mặt Ô Thuần Nhã, ngồi về phía đối diện, sắc mặt mệt mỏi.
Cầm cái donut lên cắn một miếng, Ô Thuần Nhã khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn,quan tâm hỏi, “Có chuyện gì à? Sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy.”Khoảng một tuần không gặp, người trước mặt này hình như gặp phải chuyệngì suy sụp vậy, trước kia còn cảm giác được trên người hắn mang hương vị ánh mặt trời rực rỡ….lúc này, lại âm u mịt mù như thế.
Mạc TuấnNghị cong lưng nửa tựa vào bàn, có chút ai oán nhìn Ô Thuần Nhã đang ănvui vẻ, đôi mắt đầy đau thương lẩm bẩm, “Cậu không quan tâm mình.”
Ô Thuần Nhã suýt phun ngụm sữa lên mặt hắn, cậu mau chóng bịt miệng lại,vuốt vuốt ngực, nghiêng đầu sửng sốt cố gắng biểu đạt bản thân thực sựquan tâm hắn, thực sự thực sự quan tâm hắn, không tin sao? Không tin thì hãy nhìn vào đôi mắt đầy chân thành này của tui đi (-. -).
MạcTuấn Nghị ném viên chocolate còn chưa bóc vỏ về phía cậu, hữu khí vô lực oán giận, “Cậu bây giờ chỉ lo nghĩ tìm cách sống như thế nào với tên Tư Không Viêm Nghiêu kia, căn bản là không quan tâm mình, mình một tuầnkhông đi học cậu cũng không thèm gọi điện thoại cho mình hỏi thăm, nhỡđâu mình thực sự có chuyện gì thì biết làm thế nào!” Tuy rằng coi nhưchỉ có chút vấn đề nho nhỏ.
Ô Thuần Nhã dịch dịch mông, hơi ngồi thẳng lên, cực kì khẩn trương hỏi, “Thực đã có chuyện? ………Ừm…xin lỗinhé.” Cảm thấy biểu tình của mình có chút vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911930/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.