Tư Không Dực Dương vừa về liền gặp Giang Võ đến đưa thuốc cho Ô Thuần Nhã. Hai người ở cửa hàn huyên một lát, gã mới phát hiện ra Giang Võ đến giờ này có một phầnnguyên nhân là muốn đi ăn chực.
Kết quả, vừa vào cửa liền nghe lời mà người phụ nữ kia nói với Bánh Bao, hai người choáng váng.
Bánh Bao choáng váng một chút, lúc người phụ nữ này vươn tay lại gần muốn ôm bé bé liền dùng sức đẩy cô ta ra, rống giận, “Cô là người điên ở đâuchạy tới đây vậy! Tôi có cha có phụ thân, chính là không có mẹ, cũngkhông cần phải có!” Lồng ngực nhỏ thở phì phò, bé ghét nhất loại ngườitùy tiện đến nhận là thân thích như thế này, chưa kể người phụ nữ nàycòn dám ngang nhiên phủ nhận sự tồn tại của phụ thân bé.
Tư Không Dực Dương mau chóng bước tới, ôm đứa nhỏ đang nổi giận đùng đùng vàolòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người phụ nữ đang ngây ngốcngồi đó, khẩu khí không giấu vẻ chán ghét nói, “Tịch Ngọc, vài năm không gặp cư nhiên lại có thêm tật xấu rồi.”
Người phụ nữ kia sau khi nhìn thấy Tư Không Dực Dương sắc mặt thay đổi rõ ràng, liền thay đổithành biểu tình ‘tôi thấy thật thương xót’, đôi mắt rưng rưng phát ra vô vàn tình mẫu tử với Bánh Bao.
“Cục cưng, mẹ thực xin lỗi con,mấy năm nay mẹ không gặp con, con bị người ngoài nuôi dưỡng, còn khôngnói cho con biết sự tồn tại của mẹ, nhưng mẹ là bị ép buộc con ơi, conphải tin tưởng mẹ, mẹ rất yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911926/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.