Ô Thuần Nhã múc một bát canh vịt hầm nhân sâm cho ông cụ, “Bác, đây là vịt cháu mang về từ nông thôn, mời bác nếm thử.”
Tư Không Khải gật đầu, ra hiệu cho cậu để sang một bên, ông hiện tại không còn lòng dạ nào để uống canh, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Bánh Bao.
Bánh Bao ngồi bên cạnh Tư Không Cảnh Hoán, nâng cánh tay mập mạp cầm muỗngnhỏ của mình, xúc từng miếng từng miếng cơm cho vào miệng, nhồi đến khikhông nhồi nổi nữa mới bắt đầu nhai.
Ô Thuần Nhã ngồi bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, quay đầu nhìn bé, “Bánh Bao, nhai chậm lại.” Mấyngày nay không quản bé, bé lại bắt đầu ăn cơm không ngoan rồi.
Bánh Bao phồng má, như con chuột cố chiếm kho thóc, chớp mắt to nhìn phụthân. Đến khi nuốt xong miếng cơm mới nói, “Như thế mới ngầu ạ.” Békhông phải con gái, nam tử hán tất nhiên phải ăn miếng to rồi.
“Dạ dày đau thì đừng kêu!” Trừng mắt, Ô Thuần Nhã gắp một miếng rau chânvịt bỏ vào bát của bé, “Ăn rau!” Bé con này chỉ biết nhìn chằm chằm vôthịt.
Bĩu môi, Bánh Bao không cam lòng nhét rau chân vịt vào miệng, rồi lại dẩu môi nhìn phụ thân.
Ô Thuần Nhã nhéo nhéo mặt bé, quay đầu nhìn về phía Tư Không Khải, “Thưabác, bác muốn hỏi gì ạ?” Ông không ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm bọn họ,cậu dù có đói bụng cũng không thể không biết xấu hổ ăn được.
TưKhông Khải nhìn Ô Thuần Nhã, lại trộm nhìn thằng con thứ đang cúi đầu ăn cơm, thấy anh không có phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911881/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.