Bánh Bao nằm sấp trên cái bụng to đùng của Sói xám nhồi bông, ngủ đến chảy cả nước miếng.
Hôm nay Mạc Tuấn Nghị đến nhà Ô Thuần Nhã, bọn họ hai người một tạm nghỉhọc ở nhà, một nghỉ dưỡng thai ở nhà. Bánh Bao buổi chiều không đi nhàtrẻ, bé hiếu thuận lắm cơ, muốn giải buồn cho phụ thân, kết quả, Tàoquản gia đón bé về, ăn cơm trưa xong bé liền buồn ngủ, đòi ngủ trưa với phụ thân, Ô Thuần Nhã buổi sáng dậy muộn, nên không ngủ với bé.
Lúc Mạc Tuấn Nghị đến cậu đang kiểm tra bài tập của Bánh Bao, bé con kiatuy rằng toàn trốn học, nhưng việc học hành ở nhà trẻ lại không tồi.
Ô Thuần Nhã thấy dáng ngủ như heo con của bé thì lắc đầu bật cười, quayđầu nhẹ giọng hỏi Mạc Tuấn Nghị, “Cậu đã đi kiểm tra chưa?” Từ ngày Cảnh Hoán phát ngôn ra câu kinh người kia, Tư Không Dực Dương và Mạc TuấnNghị còn chưa gặp lại nhau.
Mạc Tuấn Nghị ngồi xuống bên cạnhcậu, liếc mắt nhìn bài tập của Bánh Bao, khẽ nói, “Kiểm tra rồi, khôngcó chuyện gì nghiêm trọng, chỉ bị bệnh dạ dày thôi.”
Ô Thuần Nhã hồ nghi nhìn hắn, “Thật?”
Hắn bật cười gật đầu, “Đương nhiên là thật, chuyện thế này mình sẽ khônggạt cậu.” Nói xong chỉ lên chữ viết của Bánh Bao, khó hiểu hỏi, “Đâycũng là cậu dạy bé à?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Bánh Bao thông minhlắm, nó còn tự mình ngồi đọc từ điển, có thể tự viết được chữ đẹp nhưvậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Chữ Bánh Bao cũng gần giống chữcủa Cảnh Hoán, nắn nót chỉnh tề, càng không xấu như gà bới.
MạcTuấn Nghị nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại thầm nói, Thuần Nhã đúng làđã sinh ra một tiểu quái vật. Trẻ con bốn tuổi lại có thể viết chữ tinhtế ngay ngắn như vậy quá hiếm có, hoặc là phải nói…nhà Tư Không đều làquái vật!
“Khụ, chính là….mẹ của Cảnh Hoán, cậu đã gặp bao giờ chưa?” Kỳ thật hắn muốnhỏi, mẹ của Cảnh Hoán có trở lại không, nhưng lời này hắn không cách nào nói ra miệng.
Ô Thuần Nhã nghi hoặc chớp mắt mấy cái, “Mẹ củaCảnh Hoán á? Mẹ của nhóc ấy không phải đã sớm tái giá rồi sao?” Cậu nhớrõ Viêm Nghiêu đã từng nói, chị dâu anh sinh Cảnh Hoán ra chưa được haitháng đã ly hôn tái giá. Nhưng hình như lúc này cô ta đang mắc bệnh nany.
Mạc Tuấn Nghị nghe cậu nói vậy sửng sốt, sau đó mới có phảnứng, có lẽ do cậu không biết chuyện hôm đó, nếu không cũng không nói thế này. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Ngày đó Cảnh Hoán nói mẹ nhóc sắp trở về.”
Thật ra Ô Thuần Nhã không ngốc chút nào, trái lại, cậu thông minh cực kì,chẳng qua giờ người hơi lười, không muốn động não. (nghe giống biện hộquá đê)
Tinh tế quan sát vẻ mặt mất tự nhiên của Mạc Tuấn Nghị,lại nhớ đến giọng điệu khi hắn hỏi câu kia, trong lòng đã có đối sáchđại khái.
Cầm lấy ly sữa để bên cạnh lên uống, cậu thầm nghĩ,Tuấn Nghị phản ứng thế này thì chắc chắn vẫn còn quan tâm đến Tư KhôngDực Dương, cậu thừa nhận cậu để ý không phải xong rồi sao? Cứ cố giấugiấu diếm diếm, giờ thì hay, cứ giấu tiếp coi, về sau cậu sẽ phải hốihận!
Cậu buông ly sữa, liếm liếm môi, chớp mắt mấy cái hỏi, “Tuấn Nghị, cậu rất quan tâm đến chuyện mẹ Cảnh Hoán có về hay không à?”
Mạc Tuấn Nghị lắc đầu thật mạnh, “Mình quan tâm làm gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi!” Nói xong mất tự nhiên cúi đầu né tránh tầm mắt của Ô Thuần Nhã,cười gượng một tiếng.
Ô Thuần Nhã bĩu môi, không thèm so đo vớihắn, cậu cũng đã nhận ra người này chính là khẩu thị tâm phi, còn thiếudũng khí, rõ ràng không buông bỏ được Tư Không Dực Dương, lại cứ cố tình phủ nhận tình cảm của chính mình, quá ư là rối rắm.
“Muốn mìnhnói ấy à, cô ta có thể trở về cũng không biết chừng, Cảnh Hoán từ nhỏ đã không có mẹ, ba nhóc thì ngày nào cũng bận bịu, nhóc ấy đáng thươngbiết bao.” Nói xong còn ủy khuất thay Cảnh Hoán, có thể là do mang thai, cho nên mấy ngày gần đây cậu có chút đa sầu đa cảm.
Mạc Tuấn Nghị nâng mắt, không nói gì.
Ô Thuần Nhã cũng không tiếp tục nói ép buộc hắn, chính hắn còn khôngtranh thủ, vậy mình xáp vô làm cái gì, thích thế nào thì cứ làm thế ấyđi.
Xoay người lấy quyến sách tiếng Pháp Tư Không Viêm Nghiêu mới mua cho cậu, chuyển qua cho Mạc Tuấn Nghị, “Này, giải buồn.”
Nói xong không thèm để ý sắc mặt Mạc Tuấn Nghị, cúi đầu đọc sách. Mấy ngàynay trời trở lạnh, Tư Không Viêm Nghiêu cấm cậu ra ngoài.
MạcTuấn Nghị thở dài, để sách lên bàn, hắn nào có tâm tình đọc sách. Quayđầu nhìn Bánh Bao đang đánh giấc ngáy khì khò, khẽ hé môi, nói thầm,“Bánh Bao thật đáng yêu.” Bụ bẫm mập mạp, thịt vù vù, lúc ngủ còn chuchu cái miệng nhỏ.
Ô Thuần Nhã lật một trang sách, không ngẩngđầu lên nói, “Thích thì cũng tự mình sinh một đứa đi.” Bánh Bao nhà cậuđương nhiên là đáng yêu rồi.
Hai người im lặng chưa được bao lâu, di động của Ô Thuần Nhã đặt trên bàn kêu lên.
Nhìn đồng hồ, khóe miệng mang ý cười, cậu nhận điện.
“Đúng giờ ghê ha.” Nam nhân mỗi ngày đều gọi đến đúng giờ này, đơn giản chỉlà hỏi cơm trưa có hợp khẩu vị của cậu không, cậu có đi ra ngoài tản bộkhông và những thứ linh tinh khác.
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi trong văn phòng, đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài, nói, “Tối đưa em và Bánh Bao đi ăn.”
Ô Thuần Nhã nhìn Mạc Tuấn Nghị, nói, “Thế Tuấn Nghị ở đâu?”
Tư Không Viêm Nghiêu hào phóng đến lạ, “Để cậu ta đi cùng.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Mang theo Cảnh Hoán.”
Mạc Tuấn Nghị nghi hoặc nhìn người trước mặt mình, dùng khẩu hình nói, “Làm gì thế?”
Lâm Tịch vừa liều mạng gỡ con bạch tuộc Hạ Dương ra, vừa kêu lên với Tư Không Viêm Nghiêu, “Mau tới hỗ trợ!”
Tư Không Viêm Nghiêu mặc kệ bọn họ, cầm di động gọi cho anh anh, để anh anh đi đón con tới cùng ăn cơm.
Lâm Tịch bị Hạ Dương quấn sắp chết đến nơi, cúi cùng đành bất đắc dĩ nói,“Tổ tông, tiểu tổ tông, tôi van ngài, buông tay ra đi, xin đấy!”
Hạ Dương trộm nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, thấy anh không đuổi mình đi nữa,mới chịu thả tay, sửa sang lại quần áo hơi xộc xệch, đằng hắng một tiếng thanh cổ giọng, nói, “Đại ca, anh cứu em đi!”
Hạ Dương như cún con phi tới bàn làm việc, ỏn ẻn nói, “Đại ca, có thể cho em đến chỗ anh ở mấy hôm được không?”
Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, ông cụ vừa đi, trong nhà vất vả lắm mới yên ả, giờ lại đến thằng nhóc này chạy vô góp vui. Giờ Tư Không Viêm Nghiêu đã đưa Ô Thuần Nhã và Bánh Bao chuyển đến căn biệt thự bên cạnh, banngày thì thường ở nhà của Tư Không Dực Dương, tối thì về nhà mình, vốncòn nghĩ sẽ thấy đi qua đi lại lằng nhằng, nhưng Ô Thuần Nhã lại cảmthấy rất ổn, có thể tản bộ sau khi ăn cơm xong. Cảnh Hoán và Bánh Baothì ở cả hai nơi, mấy ngày bên này mấy ngày bên kia, chủ yếu là CảnhHoán, rời Bánh Bao là nhóc ngủ không được ngon.
“Lý do.” Dù sao cũng là em mình, không thể mặc kệ thật được.
Hạ Dương lập tức thay đổi biểu tình, bĩu môi, phồng má, hai tay vặn vặnxoắn xoắn trước người, uốn éo thắt lưng, “Đại ca, xin anh đấy ~~~” Lý do hở? Chẳng lẽ lại nói cho đại ca rằng, lần này hắn gây chuyện to rồi,ngay cả mẹ hắn cũng mặc kệ hắn luôn? Không được, nói ra sẽ bị đại ca đámột cước bắn ra ngoài mất.
Lâm Tịch suýt nữa phun cà phê, mẹ ơi, này cũng quá dọa người rồi.
“….” Tư Không Viêm Nghiêu cũng suýt đập cho hắn một phát, cậu cho cậu là con tôi chắc, có bắt chước Bánh Bao cũng không thể bắt chước như thế được,cậu gầy như bộ xương khô thế kia trên mặt có bao nhiêu thịt hả!
“Đứng đắn đi!” Trừng hai mắt, Tư Không Viêm Nghiêu quát khẽ một tiếng.
Hạ Dương thấy lừa bịp không thành, chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, hơi nhíu mày giả bộ u oán, không nói gì.
Tư Không Viêm Nghiêu thấy hắn như vậy cũng lười phản ứng hắn, ngẩng đầu nói với Lâm Tịch, “Gọi cho Minh Húc.”
Hạ Dương vừa nghe anh nói xong, lập tức đứng phắt dậy, nhanh chân bỏ chạy, “Đại ca, em về nhà trước, bái bai.”
“Đứng lại!” Ngữ khí lạnh lùng khiến Hạ Dương đã lủi đến cửa lập tức dừng lại, hắn còn không dám chạy nữa, hức hức hức hức, hắn đúng là đáng thươngquá mà.
“Lại đây.” Tiếng sau lạnh hơn tiếng trước, Hạ Dương bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn cứng ngắc xoay người, bước chân, nhích đến trước bàn Tư Không Viêm Nghiêu, cúi thấp đầu hệt như cô vợ ngoan hiền.
“Nói.” Tư Không Viêm Nghiêu thật sự là lười lắm lời với hắn.
Hạ Dương thấy trốn không thoát, bất đắc dĩ nhụt chí lại đặt mông ngồixuống, tựa vào bàn công tác, hu hu hu than thở, “Hôm qua hai bọn em gặpnhau, kết cục…Anh có thể đoán được rồi đó.”
“Là một người?” Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, biểu tình thực ý vị sâu xa.
“Hu hu, làm thế nào bây giờ, đời này em chỉ làm sai mỗi chuyện đó, em đãnhận lỗi rồi, cậu ta còn không chịu buông tha cho em, hu hu, đại ca, đại ca ruột rà máu mủ của em ơi, van xin anh cứu em đi!” Giả bộ khóc lóc.
Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, thật ra anh rất xem trọng Văn Nhân Minh Húc, đầu óc khéo léo, tính tình linh hoạt không máy móc, làm việcnghiêm túc có trách nhiệm, đừng xem tuổi còn trẻ, những chuyện cậu ta đã đáp ứng chắc chắn sẽ làm tốt, nếu nói tới vấn đề trách nhiệm, thì MinhHúc còn giỏi hơn thằng nhãi nhà anh cả vạn lần, trong khi người ta cònnhỏ hơn Hạ Dương một tuổi!
“Mẹ cậu nói thế nào.” Anh nghĩ có thể là Văn Nhân Minh Húc thấy đùa hắn vui, không chắc đã vừa ý hắn.
Hạ Dương thở dài, “Mẹ em nói mặc kệ.”
Xong, dì trẻ của anh cũng mất sạch kiên nhẫn với thằng nhóc này.
“Cút đi.” Phất tay, Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy Hạ Dương lúc này thật chướng mắt.
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, câu này có nghĩa là có thể đi rồi? Hắn có thểqua chỗ đại ca ở? Mặc kệ, dù sao là hắn hiểu như thế. Hạ Dương mau chóng nhấc chân rời đi, chỉ sợ Tư Không Viêm Nghiêu đổi ý.
Thấy người đi rồi, Lâm Tịch sấp vô, “Sao lại thế? Hạ Dương mà cũng có lúc phải trốn tránh người khác ấy hả?”
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, không nói thêm gì khác.
Lâm Tịch bĩu môi, hắn biết, mình chả moi được tin tức gì từ miệng Tư KhôngViêm Nghiêu đâu, tên này làm gì có dây thần kinh tám chuyện. (Nhầm!)
Ô Thuần Nhã ôm Bánh Bao ngồi ở ghế sau, Mạc Tuấn Nghị ngồi ghế phó lái,lái xe đưa ba người bọn họ đến trước cửa tập đoàn Tư Không.
BánhBao ngửa mặt nhìn phụ thân bé, hỏi, “Phụ thân có mệt không ạ?” Lúc nàybé mới ý thức đến vấn đề cân nặng của bản thân, phụ thân bé ôm bé suốtquãng đường đi đó.
Cúi đầu hôn lên mặt bé, Ô Thuần Nhã cười, “Không mệt, Bánh Bao chút nữa muốn ăn gì?”
Bánh Bao bĩu môi ngẫm nghĩ, “Con muốn ăn ốc sên.” Lần đó nếm qua một lần bévẫn tâm tâm niệm niệm muốn ăn lại lần nữa, nhưng mà trong nhà không làm, bình thường bé cái gì cũng ăn được, cho nên không nhớ tới.
Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, ốc sên?
“Chốc nữa nói với cha con.” Cậu nắm móng thịt của con chậm rãi dắt đi.
Mạc Tuấn Nghị đi bên cạnh, cũng có ý che chở Ô Thuần Nhã. Tuy người nàythoạt nhìn không có gì khác với đàn ông bình thường, nhưng từ khi biếtcậu mang thai, hai căn biệt thự của Tư Không Viêm Nghiêu và Tư Không Dực Dương liền thay đổi đồ dùng gia dụng trong nhà, đồ có góc cạnh lập tứcđổi, ngay cả mặt đất cũng trải thảm lông mỏng, chỉ sợ cậu bị ngã. ÔThuần Nhã hiện tại là đối tượng trọng điểm cần bảo hộ, có thể so với gấu trúc quốc bảo.
Chậm rãi đi vào tập đoàn Tư Không, lúc này rấtnhiều người qua lại, nhìn thấy tiểu thiếu gia và Thuần Nhã thiếu gia tất cả đều kinh hỉ, nhưng mà cũng chỉ dám nhìn hai người từ xa, chứ khôngtiến lại gần.
Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu hỏi Ô Thuần Nhã, “Có thểtùy ý vào tập đoàn Tư Không sao?” Hắn từng tới đây vài lần, mỗi lần đếnđều bị người ngăn lại hỏi.
Ô Thuần Nhã nhún vai, từ trong túi quần bò của Bánh Bao lấy ra một tấm thẻ từ dùng để đi thang máy chuyên dụng, “Không rõ lắm.”
Cửa thang máy mở ra, đã thấy Tư Không Viêm Nghiêu chờ ở ngoài, sắc mặt thực nghiêm túc.
“Cha!” Bánh Bao vui vẻ chạy tới ôm chân anh, ngửa mặt tranh công, “Bánh Bao đã đưa phụ thân đến nơi an toàn!”
Tư Không Viêm Nghiêu xoa đầu con, hơi có chút không hài lòng nói với ÔThuần Nhã, “Đến cũng không gọi điện cho anh, để anh xuống đón em.” Nóixong, anh cúi người bế Bánh Bao, cánh tay nâng mông bé lên, để bé ngồivững, một tay kéo tay Ô Thuần Nhã, Mạc Tuấn Nghị đi sau hai người bị anh không nhìn tới.
Mạc Tuấn Nghị cười khổ, người này trước kia khinào thì có biểu tình quan tâm như vậy chứ, nhìn bây giờ xem, đúng là đảo lộn hoàn toàn. Vầng sáng ‘người cha tốt’ ở sau lưng Tư Không ViêmNghiêu đang chói loá rực rỡ!
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch gặpBánh Bao, lần trước mới chỉ thấy bé qua ảnh chụp của Tư Không Dực Dương, khi đó đã thấy bé thật đáng yêu, giờ thấy người thật, lại càng khiếnngười ta thêm yêu thích.
Thấy Tư Không Viêm Nghiêu thả Bánh Baoxuống đất, hắn lập tức sán đến, cười tủm tỉm xoay người bé, “Chào cậubạn nhỏ, con được mấy tuổi rồi!”
Bánh Bao mặt ngầu hết sức, nhướn mày một cái, nói với Lâm Tịch, “Thúc muốn dụ dỗ cháu à.”
Tươi cười đông cứng trên môi Lâm Tịch, thầm nghĩ, chả đáng yêu gì sất!
“Thúc là thích bé nên mới hỏi.” Điều chỉnh tươi cười trên mặt, Lâm Tịch không ngừng cố gắng.
Bánh Bao lắc mông đi đến bên cạnh phụ thân, đứng vững, quay đầu, nói với Lâm Tịch, “Mới không thèm nói cho thúc đâu! Thúc không đẹp trai bằng chacháu! Lại không xinh đẹp như phụ thân, cũng không ôn nhu giống Mạc thúcthúc!”
“…” Lâm Tịch cảm thấy mình bị đả kích nghiêm trọng, hắnkhông đẹp trai? Thằng bé thúi tha này dám nói là hắn không đẹp trai? Hắn nam tính thế này!
Ô Thuần Nhã nhéo mặt Bánh Bao, trừng mắt,“Không được thiếu lễ phép như vậy.” Được rồi, tuy cậu cũng thấy lời connói rất có lý, nhưng lại dám nói cậu xinh đẹp, thằng bé này muốn ăn đònmà!
Bánh Bao bĩu môi, vốn đúng là thế mà, nhưng bé vẫn rất nghelời, bé xin lỗi, “Xin lỗi thúc, Bánh Bao không nên thiếu lễ phép nhưvậy, cũng không có biện pháp, ai bảo vẻ mặt thúc giống con sói gian ácđóng giả bà ngoại lừa Cô bé quàng khăn đỏ, làm Bánh Bao sợ!”
Lâm Tịch co giật khóe miệng, dáng vẻ của bé con này có tí xíu nào sợ hãi à!
Mạc Tuấn Nghị ở bên cạnh che mặt cười trộm, Bánh Bao quá tuyệt!
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, bế con đặt lên ghế xoay, cúi đầu nhìn bé, “Chốc nữa muốn ăn gì?”
Chớp chớp mắt to, Bánh Bao lúc này vui vẻ khoái chí lắm, móng thịt vỗ đômđốp, ngửa đầu yêu cầu, “Con muốn ăn ốc sên! Thịt ốc sên!”
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, đồ ăn Pháp? Cũng được, nhưng không biết bảo bối có thích hay không.
Ô Thuần Nhã ngồi bên cạnh thấy anh xoay người nhìn mình, hiểu được ý củaanh, gật đầu nói, “Em ăn gì cũng được.” Gần đây cậu ăn được, cứ thấy đồăn là lại đói bụng. Nhưng dù cậu có ăn bao nhiêu cũng không béo, trướckhi đi Tư Không Khải còn dặn người giúp việc phải chuẩn bị nhiều đồ ănvặt trong nhà, không chỉ hai nhóc con kia cần ăn, cậu lại càng cần phảiăn.
“Đồ ăn Pháp.” Tuy rằng trình tự ăn uống có hơi phức tạp,nhưng cũng không có người ngoài, muốn ăn thoải mái thế nào mà chả được.Tư Không Viêm Nghiêu gọi cho anh anh, bảo gã đưa Cảnh Hoán đến thẳng nhà hàng.
Mạc Tuấn Nghị hé môi muốn nói, nhưng lại bị ánh mắt của Tư Không Viêm Nghiêu làm cho nghẹn trở về, thôi được, coi như hắn lại làmđà điểu một lần nữa.
Tôn Húc bất đắc dĩ nhìn một nam một nữ trước mặt, hắn thực sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với hai người này,nhưng lại không thể không chừa chút mặt mũi cho người ta, thực rối rắm.
Tống Thụy cả người như vừa mắc bệnh nặng, gầy như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ gãy.
Sở Tây Tây đứng bên cạnh hắn thì mặt mày hồng hào, chẳng qua tối tăm u ám trong mắt không cách nào che giấu.
Thở dài, Tôn Húc hỏi, “Hai người tìm tôi có việc gì vậy?” Từ khi tập đoànTư Không giao hạng mục cho công ty hắn, Tôn Húc liền bận tối tăm mặtmũi, thời gian ăn ngủ còn không có, chỉ sợ lãng phí. Nhưng tuy rằng bận, nhưng hắn lại rất vui.
Sở Tây Tây trộm liếc Tống Thụy, thấy hắnvẫn là dáng vẻ không yên lòng, âm thầm oán hận, một người đàn ông sao có thể vô dụng như vậy, thật sự đúng là quá coi trọng hắn!
Cô ta tươi cười với Tôn Húc, “Đây không phải là vì tôi và Tiểu Thụy sắp đính hôn sao, vội tới đưa thiệp mừng cho cậu.”
Tôn Húc sửng sốt, đưa mắt nhìn Tống Thụy đang không nói lời nào, chậc chậc, nhà họ Tống không ngờ lại đặt quan hệ thông gia với nhà họ Sở, xem ratình huống của hai nhà hiện tại thực sự không ổn.
Tiếp nhận tấm thiệp cưới màu đỏ thẫm mà Sở Tây Tây đưa tới, hắn cười nói, “Có thời gian tôi nhất định sẽ tới.”
Tống Thụy nhìn Tôn Húc, không nói gì, nhưng trong mắt lại đầy trách cứ, bọnhọ là bạn bè lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tiểu học, sơ trung, trung học đều học chung lớp, hắn không ngờ tới, Tôn Húc cư nhiên chỉ vì một hạng mụchợp tác liền phản bội mình, tuy người này không làm chuyện gì có lỗi với hắn, nhưng người này vậy mà cũng không giúp đỡ hắn, khiến cho hắn vôcùng thất vọng đau khổ! Hôm nay nếu không phải Sở Tây Tây lôi kéo hắnđến đây đưa thiệp mời cho Tôn Húc, hắn sẽ không bao giờ muốn gặp lạingười này nữa!
Sở Tây Tây thấy Tôn Húc nhận thiệp mời rồi cũng không nhiều lời nữa, cùng Tống Thụy rời đi.
Tôn Húc cúi đầu nhìn thiệp cưới trong tay, khóe môi nhếch lên cười châmchọc, lúc trước khi hắn đến cầu nhà họ Tống, nhà bọn họ đã đối xử vớihắn như thế nào? Tống Thụy dựa vào cái gì mà bày ra vẻ mặt bị mình phảnbội như thế?
Sở Tây Tây ôm cánh tay Tống Thụy, nghiêng đầu hỏi hắn, “Đi ăn đồ Pháp không?”
Tống Thụy gật đầu, ăn gì cũng như nhau, hắn đều không có khẩu vị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]