“ Ra mắt” bố vợ
Tư Không Dực Dương nghiêng người ôm eo Mạc Tuấn Nghị, lười biếng ngáp một cái.
“Dực Dương?” Mạc Tuấn Nghị quay đầu lại, thấy gã tỉnh liền gọi một câu.
“Ừ?” Tư Không Dực Dương nhắm hai mắt, cọ cọ cổ hắn, cắn một cái lên xương quai xanh hắn.
Mạc Tuấn Nghị ngửa cổ, đảo mắt xem thường, chỗ bị gã cắn hơi ngưa ngứa.
“Anh đừng nghịch nữa, em có chuyện muốn nói với anh.” Mạc Tuấn Nghị xoay người, đẩy gã.
“Em nói đi.” Dính dính cọ cọ, Tư Không Dực Dương đêm qua đột nhiên nhận ra, mình hình như cũng bắt đầu cấm dục rồi.
Mạc Tuấn Nghị thở dài, nói, “Em tính lát nữa về nhà nói rõ ràng với ba.”
Tư Không Dực Dương lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, chống giường nhìn hắn, “Hôm nay em sẽ về ngả bài với ba?”
“Ừ.” Hắn không muốn kéo dài chuyện này tới năm sau mới giải quyết, tục ngữ nói rất đúng, đau dài không bằng đau ngắn.
Thở dài, Tư Không Dực Dương cảm thấy không có gì hay để khuyên Mạc Tuấn Nghị, dù sao đây cũng là chuyện của cậu ấy.
“Ăn xong bữa sáng anh sẽ đi cùng em.” Tuy đây là chuyện của cậu, nhưng Tuấn Nghị là người sẽ ở bên mình cả đời, gã sẽ không để một mình Tuấn Nghị đi đối mặt.
Mạc Tuấn Nghị ngửa đầu nhìn Tư Không Dực Dương, rồi rúc vào lòng gã, ở trước ngực gã cọ cọ, than thở, “Anh không sợ ba em vác gậy ra đánh anh à?”
Tư Không Dực Dương cười khẽ, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911811/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.