Tống Nam Phong ngồi trong văn phòng của Sở Hùng, sắc mặt đen sì, điếu xì gà trong tay đã cháy tàn, lão lại vẫn nhìn chằm chằm đống đồ cổ trước mặt, không nói một lời.
“Haiz.” Lão thở nhẹ một tiếng, ném điếu xì gà trong tay xuống đất, rước lấy ánh mắt bất mãn của Sở Hùng.
“Đây là văn phòng của tôi.” Sở Hùng lạnh lùng nhìn lão một cái.
Tống Nam Phong hừ một tiếng, chỉ vào mấy cái bình sành dính bùn đất trước mặt, căm hận nói, “Lúc trước khi quy hoạch tôi đã nhắc nhở, mảnh đất này có một diện tích lớn có dấu vết bị đào xới, giờ đào ra được mấy thứ này, nhất định là có kẻ tính kế chúng ta!”
Sở Hùng châm một điếu thuốc, ngắm nghía một viên đá màu xanh biếc cầm trong tay, mặt không đổi sắc nói, “Không cần ông nói tôi cũng biết.”
Hậu quả của việc nóng lòng mong thành công chính là khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan, thời điểm trước thì không sao, bọn họ hoàn toàn có thể phong toả tin tức, đám đồ cổ này ngoại trừ công nhân thi công ra thì không một ai biết, nhưng hai ngày gần đây thì….
“Chính phủ đã phái người đến điều tra phải không?” Sở Hùng lật dở tài liệu trong tay, vừa cúi đầu vừa hỏi.
“Hừ, đâu chỉ là điều tra, mấy lão già ở cục văn vật đã sớm mang theo đám học trò bu quanh mảnh đất kia rồi. Chúng ta không có khả năng tiếp tục tiến hành động thổ.” Tống Nam Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu lần này mảnh đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911797/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.