Ô Thuần Nhã ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng đã được một tháng, thạch cao trên chân chưa được gỡ ra, song vết mổ chỗ bụng đã gần lành lại hoàn toàn.
Cũng mệt Tư Không Viêm Nghiêu cả tháng này chăm sóc cậu một tấc không rời, người khác muốn đỡ cậu anh không chịu, lo lắng không yên lòng.
Hôm nay, Ô Thuần Nhã ngồi tựa vào đầu giường, con nhỏ trong lòng đã được một tháng, cậu bất mãn cực kì.
“Em muốn về nhà.” Dù sức lực mười phần, nhưng lời này của cậu quả thực rất nhẹ rất nhỏ.
Bé con trong lòng vừa uống sữa, cậu mới dỗ bé ngủ xong, không dám nói lớn sợ ồn đến con.
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở sofa bên cạnh cúi đầu gọt táo, dao gọt hoa quả uốn lượn quanh quả táo xoay xoay mấy vòng, vỏ táo mỏng dính không đứt đoạn, cứ thế rời ra thành một dây dài ngoằng.
Ô Thuần Nhã khoé miệng run rẩy, anh nhà cậu dạo này luyện ra kĩ năng gọt táo điêu luyện thật!
“Anh đừng có cố tình không nhìn em, em phải về nhà!” Ở viện lâu lắc, mùi thuốc sát trùng quả thực cậu đã hít đủ lắm rồi. Hơn nữa con cũng đã đầy tháng mà còn chưa được đặt tên, cậu rất không vui.
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu cắt táo thành từng miếng nhỏ, xiên tăm lên, đưa tới miệng cậu.
Ô Thuần Nhã hạ mắt nhìn, hừ một miếng há mồm cắn.
Vừa cắn vừa than thở, “Anh đừng tưởng dùng một quả táo là có thể lừa em, dù sao hôm nay em nhất định phải xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-nha-ai/1911785/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.