Trần Hạ Minh lên lớp cố gắng bắt chuyện với Sở Hoàng Hiên nhưng cái cậu nhận lại là một gương mặt lạnh lùng cùng với câu nói "tôi không rảnh" của hắn. Sở Hoàng Hiên cũng không còn dành nhiều thời gian cho lớp như trước nữa mà chỉ toàn đi lên phòng hội học sinh ngồi. Những tiết học cũng không còn thấy bóng dáng của người thiếu niên đó, chỗ cạnh cậu cũng trở nên trống vắng.
- Này, mày với ác ma đại nhân lại xảy ra chuyện gì ư? - Mọi người trong lớp hỏi thăm.
- Không... - Cậu trả lời lại bằng giọng nói buồn buồn, đôi hàng mi rũ xuống.
- Aw!! Thôi nào!! Bảo bối! Đừng buồn!!! - Tất cả ai cũng không kiềm được lòng mà ôm lấy cậu vỗ về.
- Tôi cũng buồn này! Tôi vừa mới bị đá a~! - Phạm Thành ngồi ở dưới nhìn lên cầu mong sự dỗ dành, cặp mắt cứ như hai cái đèn pha mà chớp chớp, lấp la lấp lánh.
- Cút!
Và rồi ngày thi cũng đến. Trần Hạ Minh lần này đạt được kì tích, cậu đứng thứ 5 trên tổng số 50 và Sở Hoàng Hiên vẫn đứng nhất như mọi khi. Khoảnh khắc nhìn vào tờ giấy thông báo ấy, tim cậu như muốn ngừng đập. Vì cái kết quả này, cậu đã phải thức khuya dậy sớm, đã phải nhiều lần nhịn bữa mà lao đầu điên cuồng vào đống bài tập. Vì sao cậu phải cố gắng như vậy ư? Vì đây chính là cơ hội duy nhất mà cậu có thể ở gần Sở Hoàng Hiên, đây chính là... cơ hội duy nhất!
Rất nhanh chóng, sau ngày công bố điểm 2 ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-lai-day-nao/47197/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.