Đã ba tháng kể từ sau khi cả hai chạm mặt nhau tại thư viện. Trần Hạ Minh từ hôm ấy cứ như người mất hồn. Trần Hạ Minh không làm gì hắn cả, hắn có phải là con người không thế? Chẳng lẽ hắn thích kêu cậu làm gì thì cậu phải làm nấy sao? Khi nào thích thì hắn tìm cậu không thích thì đẩy cậu ra xa sao?
Trần Hạ Minh rảo bước trên con đường của khu xóm, đôi mắt cứ như đem cả bầu trời chứa ở bên trong. Kể từ khi cả hai không còn nói chuyện với nhau, thời gian của cậu có rất nhiều. Nếu là bình thường, giờ này hắn và cậu sẽ nhắn tin với nhau, hoặc video call để làm bài cùng nhau, nhưng bây giờ thì chẳng còn nữa, thay vào đó là những hoạt động hóng mát hay mắng nhiếc tên "vô ơn" Phạm Thành hám sắc bỏ bạn kia.
Đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ, rồi trở ngược lại, cậu cứ lặp đi lặp lại cái công việc đó với những dòng suy nghĩ. Đúng vào cái lúc ánh đèn đường sáng lên thì cậu bỗng thấy Điệp Minh Thư. Cô ta cứ lảo đảo, đôi chân thon cứ khập khiễng từng bước. Điệp Minh Thư bây giờ mặc trên người cái váy đen cúp ngực ôm người tôn lên đường cong quyến rũ của mình, mái tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ phủ lên vai và ngực, gương mặt đẹp đỏ bừng.
Trần Hạ Minh đứng nhìn cô ta lết cái thân nặng nề của mình đi từng bước. Trong mắt cậu lúc đầu, Điệp Minh Thư chẳng khác nào một con zombie.
- Con bướm vàng.... - Điệp Minh Thư bỗng hét lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/banh-bao-lai-day-nao/47193/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.