Chương trước
Chương sau
Sau Tất Niên, cuộc sống của Lâm Tri Dạng và Úc Triệt không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng mọi thứ dường như đã khác.

Nếu bảo Lâm Tri Dạng miêu tả sự khác biệt này, có lẽ là ổn định chưa từng có.

Trần ai lạc định, năm tháng đổi dời, vạn vật phát triển theo quy luật.

(Trần ai lạc định: Bụi trần rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.)

Tiệc Tất Niên hôm ấy, Lâm Huy và Úc An Tuần cách nhau mười mấy tuổi, gặp nhau không dám vui đùa là thông gia, chỉ lịch sự gọi bằng: "Anh Úc."

Khi Úc An Tuần và Úc Hân tìm hiểu về Lâm Tri Dạng, họ vốn cho rằng mối quan hệ gia đình của con bé này phức tạp, rối ren, có thể sẽ gây phiền cho Úc Triệt.

Sau khi gặp nhà họ Lâm, ăn uống xong xuôi mới phát hiện không có gì lạ, ngoại trừ việc tổ chức lại gia đình sau khi ly hôn thì chẳng gì phức tạp cả.

Lâm Huy và mẹ Lâm Tri Dạng - Tôn Thục Ý dường như không hợp nhau.

Nhưng lời trong lời ngoài, hai người ly hôn xong không trở mặt. Ngược lại, họ giữ tinh thần không thù hằn, vẫn thường xuyên liên lạc với Lâm Tri Dạng, cả gia đình còn thỉnh thoảng gọi video.

Kỷ Lan, người trong bộ váy sang trọng và quý phái, mặc dù trông loè loẹt, nổi bật nhưng bà là người rất được. Giang Dung Tâm chỉ trò chuyện đôi ba câu đã thấy ấn tượng với bà.

Bà và Tôn Thục Ý không có quan hệ lợi ích nên nói chuyện rất hợp, khiến Lâm Huy bị bỏ rơi.

Trước đó, Úc An Tuần đã đánh tiếng với Lâm Tri Dạng, con bé rộng lượng, không phản đối gì về mẹ kế mà Kỷ Lan cũng không hẹp hòi.

Mặc dù Lâm Tri Dạng nói mình không thân với cậu em trai kém hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn quan tâm, yêu thương em.

Lâm Tri Hạo ngoan ngoãn ngồi cạnh Lâm Tri Dạng, chị hai chăm sóc cu cậu rất tốt, không hề có vẻ qua loa.

Gia đình này hoà thuận cực kỳ, không có bất kỳ phiền toái nào.

Úc Thành đùa với Giang Dung Tâm bị Úc Tuần nghe, anh bảo Lâm gia đơn giản hơn nhà họ nhiều.

Mặc dù Úc An Tuần bực, nhưng không hiểu sao ông lại đồng ý với con trai.

Tôn Thục Ý sẽ về nước ngoài sớm thôi, chưa biết lúc nào bà mới trở lại.

Gia đình Lâm Huy ở An Thành, vui vẻ, hạnh phúc, không lo ăn mặc và cũng không làm phiền Lâm Tri Dạng.

Và ông đã cam kết với Úc An Tuần là không để Úc Triệt thiếu bất cứ thứ gì, cái gì của các con là của các con và càng không tìm thêm chuyện cho cặp vợ vợ son.

Úc An Tuần không ham giàu có nhưng thấy thông gia chân thành ông lại không biết nói gì.

Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng bước qua rào cản của gia đình.

Úc Triệt đã quyết định xong.

Hai người nhưng thú nhỏ ngủ đông, ẩn mình trong nhà, trải qua mùa đông lãng mạn, tốt đẹp.

Tuyết phủ trắng phố phường, ánh nắng đầu đông ấm áp. Bất kể thời tiết thế nào đều có thể tìm được chuyện để làm.

Đôi khi Úc Triệt sẽ cùng Lâm Tri Dạng đến quán cà phê, Lâm Tri Dạng sáng tác còn cô sẽ ngồi cạnh em để đọc sách. Ngoài cà phê, lần nào Lâm Tri Dạng cũng gọi tiramisu, luôn luôn bắt Úc Triệt phải thử một miếng.

Úc Triệt không thích đồ ngọt nhưng lần nào cũng nếm.

Quán cà phê là nơi Lâm Tri Dạng nói lời chia ly, lúc đó em cười, xóa sạch số của cô.

Nói lời tạm biệt với cô.

Khi Úc Triệt ngồi bên cửa sổ tắm nắng lần nữa, còn chẳng dám nghĩ, nếu hôm đó Lâm Tri Dạng không hồi tâm chuyển ý thì cô sẽ sống trên đời như nào?

Cuối tháng Hai, thời khoá biểu của Úc Triệt đã được xếp, chuẩn bị đi làm.

Lịch làm việc trong năm mới của Lâm Tri Dạng cũng kín nốt. Nửa đầu năm ngoái, vì chuyện chia tay mà buồn rầu, nửa năm sau lại chìm đắm trong tình yêu. Vì vậy thời gian dành cho công việc rất ít, làm công ty không hài lòng.

Lâm Tri Dạng đã có lịch vào tháng Ba: công ty tổ chức cho cô giao lưu với fan và vài tác giả khác, Lâm Tri Dạng phải tham dự, ngoài ra còn có teambuilding.

Hàng loạt công việc như quảng cáo, phỏng vấn liên tục, nhưng với số lượng fans ít ỏi, không biết liệu có thu hồi lại vốn không.

Bản quyền câu chuyện dưới ngòi bút của cô đã được mua, diễn viên đã có và sẵn sàng quay và cô cũng đã được mời.

Đi tới đi lui rồi phải đi công tác hai tuần.

Đã lâu cô không xa Úc Triệt như vậy, Úc Triệt nghe xong rõ buồn nhưng không can thiệp vào chuyện của Lâm Tri Dạng.

Em có sự nghiệp riêng của mình. Lâm Tri Dạng toả sáng rực rỡ trong thế giới của em, thú hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Tri Dạng an ủi: "Em phải kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi vợ em."

Úc Triệt bị dụ dỗ, tâm tình tốt hơn, hỏi một câu ngốc nghếch: "Em có nhớ chị không?"

Ôm chị vào lòng, nhẹ xoa đầu chị: "Ngày nào cũng nhớ chị mười nghìn lần luôn."

"Thiếu một lần cũng không được."

Tranh thủ thời gian trước khi kết thúc kỳ nghỉ, cả hai lặng lẽ về Úc gia.

Xe vừa vào sân, Giang Dung Tâm đã ra tới: "Hai đứa không báo mà chạy đến ăn ké hả? Làm mọi người bất ngờ sao?"

Lâm Tri Dạng xuống xe từ ghế phụ, nở nụ cười khinh bỉ: "Tụi em về nhà mà còn phải báo hả?"

Chỉ một câu đã làm Giang Dung Tâm thấy thoải mái. Úc An Tuần đi dạo trong sân cũng nghe, ông bật cười, bước vào tầm nhìn của hai con: "Về rồi sao?"

"Bác trai." Lâm Tri Dạng nở nụ cười quá rạng rỡ quá mức, chạy về phía ông: "Con phải đi công tác nên chạy qua chơi vài trận với bác."

Từ nhỏ, Lâm Tri Dạng đã luyện cờ vua với Lâm Huy, nhưng chỉ chơi tốt cờ tào cáo. Mấy loại cờ khác chơi cũng được, tuy nhiên cô không quan tâm, cũng chẳng muốn tốn sức nghiên cứu. Nếu không phải vì Úc An Tuần thì có chết cô cũng không bao giờ đụng đến cờ vây và cờ Tướng.

Nghe thấy cách xưng hô của Lâm Tri Dạng, Úc An Tuần nhìn Úc Triệt đang nói chuyện với Giang Dung Tâm, nhẹ lắc đầu.

"Đi thôi, chưa tới giờ ăn cơm."

Úc An Tuần gần như đã hồi phục, ở nhà đến phát chán, ông định sẽ đi làm lại vào tháng sau.

Lâm Tri Dạng nháy mắt với Úc Triệt, đi theo Úc An Tuần vào phòng sách.

Bước vào trong, Úc An Tuần mở tủ lấy bàn cờ ra, hỏi: "ĐI công tác bao lâu?"

Lâm Tri Dạng ghé người vào cửa sổ nhìn Úc Triệt. Nửa khuôn mặt cô được nắng trời chiếu sáng, những đường nét hài hoà, góc cạnh như được chỉnh sửa cẩn thận bằng chiếc dao nghệ thuật.

"Ít thì nửa tháng, hơn thì chắc ba tuần ạ."

"Lâu thế?" Úc An Tuần nghĩ nhiều nhất chỉ đôi ba hôm, ông không yên tâm: "Vậy Úc Triệt ở nhà một mình sao?"

Hỏi xong thấy mình buồn cười, khi không có Lâm Tri Dạng, Úc Triệt không liên lạc với gia đình, tối ngày toàn cô đơn lẻ bóng.

Song khi nhắc chuyện liên quan đến Úc Triệt, Lâm Tri Dạng không đùa được, bình tĩnh lại: "Con sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

Công việc của cô là vậy, nom thì tự do nhưng không ổn định mấy cho cam. Không thể như Úc Triệt, ngày nào cũng đi làm đúng một nơi, có lịch trình hẳn hoi.

Hai người ngồi xuống bàn cờ, Úc An Tuần định đánh caro, Lâm Tri Dạng cười: "Sao bác muốn chơi trò này?"

"Cờ vua, cờ Tướng, cháu thua thảm như vậy còn nghĩa lý gì. Thà chơi trò cháu giỏi đi, tôi xem trình độ của cháu."

Lâm Tri Dạng xắn tay áo: "Vậy thì cháu không nhường."

"Ai cần cháu nhường, nhóc con mạnh miệng." Úc An Tuần nhìn La,a Tri Dạng, nhẹ giọng: "Nếu cháu năm ván thắng thì tôi cho cháu làm một việc không quá vượt giới hạn."

"Nếu cháu thua thì sao?"

Úc An Tuần đặt một quân cờ đen, bình tĩnh: "Thì gọi ba."

"Hỏ?" Tích tắc, Lâm Tri Dạng nghĩ Úc An Tuần đã bị Minh Tiêu Kiều nhập, lời không chính tống như "ba" cũng nói ra cho được.

Phản ứng lại, ông bảo là gọi ba thật.

Ý nhắc cô sửa miệng.

Lâm Tri Dạng cười ngốc, cảm xúc dâng cao, chơi hăng cả hai ván, liên tiếp đánh bại Úc An Tuần.

Khi Lâm Tri Dạng dọn cờ, Úc An Tuần nhìn Lâm Tri Dạng, ông không hài lòng. Sao con bé này không thua? Không muốn đổi xưng hô?

Lừa con gái ông đi giờ vẫn còn gọi "bác", lương tâm đâu?

Không cần ông nhắc, Lâm Tri Dạng tự mình thua, cô bại ba ván liên tiếp. Khi Úc An Tuần đặt xong quân cờ thứ năm ở hàng cuối cùng, Lâm Tri Dạng hét lớn ngay: "Ba!"

Vang dội, sảng khoái, làm người nghe thấy thoải mái.

Úc An Tuần cười khẽ một tiếng, đứng dậy đến bên cửa sổ: "Đi công tác xa nhớ gọi cho Úc Triệt nhiều hơn."

"Dạ dạ." Lâm Tri Dạng nhanh nhẹn dọn bàn cờ.

Lâm Tri Dạng đáp ứng quá dễ, Úc Ông Tuần không biết do tuổi già hay hồn ông già, cuối cùng vẫn không quá an lòng: "Ba nghe Úc Thành bảo có nhiều cô gái trẻ thích con lắm, trai trẻ nữa. Con phải gặp họ?"

Lâm Tri Dạng ngửi thấy mùi lạ, giải thích: "Công ty xếp, con không gặp không được."

Úc An Tuần cho Lâm Tri Dạng ánh mắt sắc bén: "Người ta thích con quá ha, nhiều cám dỗ..."

"Đồng chí tốt phải chịu đựng được cám dỗ và thử thách!" Vẻ mặt Lâm Tri Dạng nghiêm túc, đứng thẳng, nói lời chính trực: "Phải tự giác, rèn luyện bản thân, giữ mình trong sạch, cống hiến hết mình vì một gia đình hạnh phúc và xã hội phát triển!"

Úc An Tuần đưa hai ngón chọc chọc mặt Lâm Tri Dạng: "May là con giác ngộ."

Cơm trưa, Lâm Tri Dạng múc cho Úc An Tuần bát canh, trước mặt mọi người: "Ba, ba ăn canh."

Úc An Tuần bình tĩnh nhận: "Ừm."

Úc Triệt nhịn mãi, nhịn mãi, cuối cùng vẫn cong môi. Gió xuân se lạnh nhưng ngọn lửa mùa hè lại thiêu đốt khắp núi đồi.

Trên đường về, Lâm Tri Dạng vẫn nằm phịch trên ghế phụ chơi điện thoại, bị Úc Triệt chiều hư mất rồi, có thể không lái xe thì cô sẽ không lái xe.

Tư thế kinh điển là cuộn tròn trên ghế phụ của Úc Triệt, có lần trên đường gặp Minh Tiêu Kiều và bạn trai, Minh Tiêu Kiều trêu rằng cô hệt như kiều nữ sa đọa được phú bà bao nuôi.

Lâm Tri Dạng lén nói với Úc Triệt: "Em muốn làm kiều nữ sa đọa, ngoại trừ chị, em không muốn làm gì cả."

Úc Triệt nhìn những con số màu đỏ được đếm ngược ở phía trước, lạnh lùng ra lệnh: "Vậy em cũng đừng nói nữa."

Thật sự nhiều lúc muốn dán băng keo lên mồm Lâm Tri Dạng.

Trong nhóm nhỏ, họ đang bàn về việc cắt tóc ngắn.

Minh Tiêu Kiều: Luận tóc ngắn, ai có thể vượt qua Dạng Dạng trước kia của chúng mình."

Lâm Tri Dạng: "Cậu cắt thử đi, biết đâu Chu Ngọc sẽ cong rồi gọi cậu là chồng."

Bạn cùng phòng Chu Ngọc: "??? Mẹ thẳng mấy đứa ơi."

Năm phút sau, bạn cùng phòng Văn Tử: "Cứu, tôi phát hiện mình còn nhiều ảnh cũ lắm, chắc chắn các bạn yêu chưa thấy bao giờ.

Lâm Tri Dạng tò mò: "Gửi coi cái."

Văn Tử: "Chắc hem?"

"Lề mề quá, nhanh lên."

Úc Triệt vừa dừng xe, Lâm Tri Dạng đã báo trước: "Văn Tử có ảnh thời tóc ngắn của em, cho chị được mở mang tầm mắt."

Úc Triệt vừa tháo dây an toàn, ngoảnh đầu nhìn, một loạt ảnh xuất hiện.

Lâm Tri Dạng mở bức hình đầu tiên, vừa nhìn vừa lức sang tấm tiếp theo.

Mạnh Dữ Ca là người đẹp nghiêng về kiểu ngầu ngầu, trong khi Lâm Tri Dạng tóc ngắn thì trong khác hẳn. Phong cách trung tính làm giảm đi sự dịu dàng, quyến rũ trên khuôn mặt. Đôi mắt hoa đào khi cong lên đượm tình, đẹp đến mức lúc cười trông như yêu tinh.

Trái tim Úc Triệt bỗng dưng nhảy múa vì phiên bản khác của Lâm Tri Dạng, ngay cả khi tóc ngắn cũng khiến cô say đắm từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng có lẽ Văn Tử chẳng để ý, hoặc có nhưng cũng kệ, gửi hết một lượt.

Giữa vô số ảnh chụp có một bức trong buổi họp lớp, một số người trong nhóm và... Lý Trăn Nhiên đang nắm tay Lâm Tri Dạng.

Tóc Lý Trăn Nhiên khi ấy đen dài, mượt mà, buông xoã ngang vai, trông gần gũi hơn.

Như đã quá chén, Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Dạng với ánh mắt mê ly, môi ngậm nụ cười.

Và Lâm Tri Dạng nở nụ cười rạng rỡ nhìn vào ống kính.

Cả hai đều mặc áo phông trắng, là hình ảnh thanh xuân nhất.

Úc Triệt từng gặp Lý Trăn Nhiên một lần, cô bị thu hút ngay cái nhìn đầu tiên. Hoá ra người con gái khí chất mạnh mẽ như thế cũng có thể mặc áo thun và quần jean bình thường nhất, cùng Lâm Tri Dạng ăn uống, chụp ảnh, cười đùa trong quán rượu nhỏ.

Người đó, cùng những người bạn của Lâm Tri Dạng có kỷ niệm chung. Họ cùng tuổi nhau, lại là bạn học nên thoải mái, cởi mở hơn trong các buổi tụ tập. Mà nếu đến nhà cô, có bất kỳ lời lẽ quá trớn nào đều sẽ bị Lâm Tri Dạng cắt ngang.

Úc Triệt nghĩ vẩn vơ.

Không khí trong xe đột nhiên đóng băng.

Ngôi nhà gỗ xinh đẹp trên núi phủ đầy tuyết sương, gió trong rừng sâu thỏi vào nhà, cửa sổ cùng cửa chính kêu rên không ngừng.

Chỉ cần dăm ba giây để vuốt từ ảnh này sang ảnh khác, Lâm Tri Dạng cũng choáng váng, vội vã thoát ra.

Đúng như vậy, Minh Tiêu Kiều hét lớn trong nhóm "Cứu cứu, gỡ ảnh thứ năm nhanh, tôi không thể nhìn thấy cái đó (mặc dù công chúa thời ấy thực sự rất đẹp)"

Lâm Tri Dạng: "......"

Chu Ngọc: "Hoy hoy, không thấy gì hết, không có gì hết."

Úc Triệt yên lặng nhìn họ trò chuyện, chấp nhận sự thẳng thắn của Lâm Tri Dạng bày ra, cô trầm giọng: "Xuống xe đi."

Nói xong, mở cửa bước xuống.

Lâm Tri Dạng thấy không ổn, chạy theo chị để nói cho rõ: "Mấy cậu ấy thường chia sẻ ảnh cũ trong nhóm, nhưng lần này là lần đầu có người ngoài."

"Em không nghĩ sẽ có cậu ấy, cũng không cố tình nhìn."

Ai mà biết dây thần kinh nào của Văn Tử bị giật, đương không gửi ảnh Lý Trăn Nhiên qua, còn bị Úc Triệt thấy.

Lâm Tri Dạng biết có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, chuyện gì có thể giải thích cô đều nói sạch sành sanh.

Úc Triệt thẳng lưng, vẫn bước thẳng về trước, đôi giày cao gót màu đen chạm đất phát ra âm thanh nhanh như nhịp trống.

Giọng điệu không hề dao động: "Không sao."

Lâm Tri Dạng càng nhìn chị thấy càng sai, sợ chị bước nhanh sẽ vấp, vội kéo lấy tay Úc Triệt: "Đừng nói không sao."

"Vậy chị nên nói gì?"

Áo bị kéo làm Úc Triệt khựng bước, khó chịu cau mày: "Em muốn sắp xếp thoại cho chị à?"

Từ ngữ quá sắc, đâm thẳng vào Lâm Tri Dạng khiến cô lúng túng, lộ ra vẻ bối rối.

Biết mình đuối lý, Lâm Tri Dạng không biện minh, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: "Chị đi từ từ thôi."

Úc Triệt quay người bước đi: "Không cần em quản."

Giận.

Lâm Tri Dạng im lặng theo sau Úc Triệt.

Úc Triệt lạnh mặt nghĩ về chuyện vừa rồi.

Lâm Tri Dạng thường xuyên đưa điện thoại cho cô xem, không hề giấu giếm, lịch sử trò chuyện, ghi âm hay hình ảnh đều phơi bày tất. Úc Triệt biết trong nhóm chat của họ chưa từng nhắc đến Lý Trăn Nhiên, thậm chí không hề nhắc đến ta.

Không chỉ mình Minh Tiêu Kiều bảo vệ "chính chủ" là cô, mà Lâm Tri Dạng cũng không phải người như vậy.

Văn Tử không cố ý, có lẽ cảm thấy đã mấy năm trôi qua, người trong cuộc đã gặp mặt, đã buông bỏ nên gửi qua cũng không sao.

Lâm Tri Dạng càng vô tội hơn, em hoàn toàn không nghĩ sẽ có Lý Trăn Nhiên.

Chuyện này không thể coi là chuyện lớn, ai cũng vô tội.

Nhưng cô không nhịn được, cô không thể coi như không thất, không thể cười haha cho qua, xem nó là tấm ảnh bình thường.

Biết là một chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác.

Lâm Tri Dạng được người ta ôm ấp, nụ cười ngọt ngào ngây thơ, hai mắt em sáng ngời.

Úc Triệt như bị dao cứa vào tay khi cắt rau, mười ngón liền tim, tay đứt ruột xót máu trong cơ thể như chảy bất bình thường.

Cô vừa quát Lâm Tri Dạng, cô làm em sợ, sao có vô lý như vậy? Nhưng cô phải làm gì để có lý?

Ai lại nói lý với cảm xúc?

Trong hàng loạt suy nghĩ phức tạp, cô tự chê trách, tự ngờ vực bản thân, chua xót dân lên, đôi mắt chợt yếu đuôi.

Lâm Tri Dạng bị bỏ trong phòng khác, giống như đứa bé làm sai, tựa lưa vào sô pha, ngồi trên sàng: "Úc Triệt thấy rồi."

Văn Từ: "?"

"Nói với giáo sư Úc là tại thần thiếp! Thần thiếp không có đầu óc."

Minh Tiêu Kiều: "Gì vậy trời? Rút nhanh vậy vẫn bị nhìn thấy á? Độc quá."

Lâm Tri Dạng không có tâm trạng để nói chi tiết với họ: "Xoá ảnh đó đi, tụi mình chụp chung nhiều mà, không cần cái đó."

"Được rồi."

Thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhức đầu xoa bóp mi tâm.

Úc Triệt vào phòng sách không ra, đến giờ ăn tối, Lâm Tri Dạng tự giác đi nấu cơm.

Đồ ăn đang nấu trong nồi, cô về phòng ngủ xếp hành lý, máy bay sáng sớm mai. Mười mấy hôm, phải mang theo nhiều đồ.

Úc Triệt bước ra, ngửi thấy mùi thơm, đang định đi bếp tìm Lâm Tri Dạng, bỗng nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ.

Mở cửa ra thấy Lâm Tri Dạng gấp quần áo bỏ vào vali làm cô sững sờ.

Lại đúng lúc Lâm Tri Dạng không phát hiện, hăng hái làm việc, đứng dậy quay lại thì giật mình: "Sao chị không lên tiếng?"

Mắt Úc Triệt dừng lại trên chiếc vali, cô muốn nói nhưng cổ họng nghẹn ứ, im lặng giây lác.

"Em vội vậy ư?" Vội thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời xa cô.

Thấy vẻ mặt Úc Triệt không ổn, Lâm Tri Dạng ném luôn đồ trên tay, bước đến ôm chị: "Em dọn trước, sợ mai không kịp."

Úc Triệt nhíu mày, gật nhẹ đầu: "Ừm em bận đi, chị đi bếp xem." Dùng sức gỡ tay.

Vẫn còn không vui.

Lâm Tri Dạng hiểu rõ tâm tư chị, ôm người vào lòng, nhẹ hôn tóc mai bên tay, dịu dàng dỗ dành: "Do em, do em hết, em sai rồi, làm giáo sư Úc của em không vui. Chị đừng giận nữa được không, đừng không quan tâm đến em, em buồn muốn chết."

Không thể đẩy người ra nữa, Úc Triệt chôn mặt vòng lòng Lâm Tri Dạng, ôm eo em, uỷ khuất không thôi: "Em không được dọn nữa."

Cô không thích Lâm Tri Dạng dọn hành lý đâu.

"Rồi rồi, em không dọn, tối mai mới làm." Lâm Tri Dạng không mảy may từ chối.

Khi Lâm Tri Dạng nói vậy, Úc Triệt càng khó chịu hơn, hoá ra sau tối mai em phải xa cô nhiều ngày như vậy.

Bất an, lo sợ, hoang mang và áy náy chết trong sự triền miên khi màn đêm buông xuống, không cần nói thêm lời nào nữa.

Úc Triệt muốn nói nhưng Lâm Tri Dạng luôn chặn: "Úc Triệt, đừng xin lỗi em."

Chỉ có thể im lặng.

Mà Lâm Tri Dạng thì dứt khoát.

Úc Triệt nghĩ rằng, mỗi ngày đi làm, tranh thủ lúc bận rộn đợi Lâm Tri Dạng, thời gian sẽ trôi nhanh hơn.

Nhưng Lâm Tri Dạng vừa đi, cô đã bắt đầu nhớ em.

Nhà cửa lạnh tanh, Úc Triệt đi làm về chả muốn ăn gì, cứ cúi đầu ngồi bên giường.

Chú mèo trên bàn cạnh bên là trở thành nơ cô gửi gắm nhớ nhung.

Mỗi khi giận dỗi, Lâm Tri Dạng sẽ nằm đó ôm mèo đen nhỏ lên: "Ôi, Úc Đắc Tài, sao có người khó nói chuyện dữ dạ."

Song, Lâm Tri Dạng đi rồi, không còn ai cãi nhau, giận dỗi với cô, cũng không còn ai cầm đồ trang trí nói mấy lời nhớ ngẩn nữa.

Úc Triệt hối hận vì hôm đó đã nổi giận với tấm ảnh xa xưa.

Tâm trạng buồn bã kéo dài hai tuần, Lâm Tri Dạng chưa về, mà ngày trở lại cũng chưa xác định.

Mấy đồng nghiệp nghĩ rằng Úc Triệt thất tình, thi thoảng bóng gió an ủi cô.

Mỗi ngày, chỉ khi nào Lâm Tri Dạng gọi video thì cô mới lấy lại tinh thần, cảm thấy khá hơn.

Tuy nhiên, sau khi cúp điện thoại, đứng một mình trong căn nhà trốn rỗng, cảm giác hụt hẫng khiến cô chìm vào vực thẳm hơn.

Trong "Cái chết và la bàn", có viết: "Ngôi nhà thực ra không lớn đến vậy, đều khiến nó trở nên rộng hơn là bóng tối, sự đối xứng, gương, tháng năm dài đằng đẵng, sự xa lạ của tôi và sự cô đơn."

Và lý do khiến căn nhà của cô trở nên rộng lớn chỉ có một, đó là vì Lâm Tri Dạng không còn ở đây.

Ký ức ngắn ngủi về về việc mất đi Lâm Tri Dạng là hố sâu mà bao nhiêu tin nhắn, bấy nhiêu cuộc gọi cũng không thể lấp đầy.

Ba chữ "Lâm Tri Dạng", mấy âm tiết, nhiều nét tạo thành cô đã nhẩm đi nhẩm lại vô số lần, viết trên tấm chăn hàng vạn lần.

Cô nhớ em da diết.

Mất ngủ, thức đến rạng sáng, Úc Triệt mãi nghĩ về hành động tồi tệ của mình ngày hôm đó, nhớ đến vẻ mặt hoang mang của Lâm Tri Dạng khi bị cô quát.

Lâm Tri Dạng không cho phép cô xin lỗi nhưng cô làm không được, cuối cùng cô nhắn cho em: "Chị xin lỗi em về hôm ấy, em tha thứ cho chị được không?"

Lâm Tri Dạng bận cả ngày trời, ngủ sớm, tự nhiên không trả lời.

Tuy vậy, gửi xong tin nhắn, Úc Triệt như cảm thấy mình được giải thoát. Sự bất an và nhung nhớ nhiều ngày qua được xếp lại, cất vào lá thư vô hình, gửi cho người lữ hành phương xa.

Dần dần, cô thấy buồn ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.