Tiếng mưa không ngừng nghỉ, lớp lớp và đan xe với nhau. Không khí truyền đến hương đất mới cùng cỏ cây xanh ngát. Mùi tanh của mưa khiến Úc Triệt vội vàng xuống giường kiểm tra, đóng chặt cửa sổ sau bức rèm chưa khép kín.
Âm thanh ồn ào bớt đi.
Chờ đến 11 giờ đêm, đã qua thời gian ngủ nhưng Lâm Tri Dạng chưa trả lời.
Điện thoại không có người tiếp.
Cố gắng kiềm chế mới không nhắn tin hỏi vì sao không trả lời, ngụ ý rằng đang lo lắng; cùng không gọi lại cho Lâm Tri Dạng nữa.
Cô rộng lượng, cho rằng chỉ một lần chưa trả lời, thế thôi.
Có lẽ Lâm Tri Dạng ngủ, nếu cô cứ chuyện bé xé to, hết gọi rồi nhắn tin thì có vẻ quá dính người.
Ngày mai Lâm Tri Dạng dậy sẽ trêu cô. Làm sao cô có thể đối mặt với sự kiêu ngạo và ra vẻ của ai kia?
Không muốn bị trêu.
Nhưng theo tiếng mưa rơi vô tận, mặt nước tĩnh lặng bắt đầu hoà quyện thành dòng sông, lo lắng dần lớn hơn.
Làm sao có thể yên lòng? Lâm Tri Dạng có hư hỏng đến đâu cũng sẽ không hứa rồi bỏ cô đi ngủ.
Úc Triệt ngồi cuộn tròn trên giường, hai tay ôm bắp chân, vật điện thoại và trợn mắt đến 12 giờ đêm.
Ngày trên điện thoại đã đổi, sự bất an đánh bại lý trí. Cô gọi lại cho Lâm Tri Dạng nhưng người ta vẫn không trả lời.
Xác định Lâm Tri Dạng đã thật sự ngủ say, không thèm quan tâm đến cô, Úc Triệt mới tắt đèn nằm xuống.
Thở dài về phía bóng tối. Không có gì xảy ra cả, chỉ tự hù dọa mình thôi.
Lâm Tri Dạng không thích ra đường. Hơn nữa mưa to như vậy thì sao lại ra ngoài làm gì?
Em chỉ có thể ở nhà.
Ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Có lẽ trả lời tin nhắn xong lại quay qua ngủ quên mất rồi.
Mặc dù chưa từng có chuyện này, nhưng đôi khi xảy ra cũng không sao. Cô nên hiểu và tha thứ cho Lâm Tri Dạng.
Nghĩ như vậy, Úc Triệt nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Đêm qua có rất nhiều mộng, tỉnh dậy mơ mơ màng màng lại không nhớ mình đã mơ thấy chuyện gì.
Nhưng nhớ không được cũng không sao, không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Lâm Tri Dạng sẽ ghi lại những giấc mơ, viết thành nhiều câu chuyện thú vị. Có đôi khi sẽ ngồi viết cạnh Úc Triệt, để Úc Triệt là người đọc đầu tiên.
Những giấc mơ của em luôn rực rỡ sắc màu, phong phú không thôi. Tựa như bức tranh được vẩy sơn, đọc xong sẽ thấy cảm động hoặc mê mẩn, cảm thán về trí tưởng tượng lớn lao của người đó.
Lâm Tri Dạng luôn luôn nhấn mạnh mình không phải là nhà văn vì chẳng bao giờ viết được tác phẩm sâu sắc. Em chỉ nhận mình là một người ký lục. Em chỉ viết lại một số chuyện trong hoặc mấy giấc mơ nhàm chán trong cuộc đời của mình. Và nếu có người sẵn sàng xem, đó thật sự là một loại may mắn.
Úc Triệt lăn qua lộn lại trên giường, nhớ về Lâm Tri Dạng. Bây giờ là 6 giờ 23 phút, quá sớm, Lâm Tri Dạng không thể nào thức vào lúc này.
Nhưng cô không ngủ lại được, thế nên rửa mặt và xuống lầu. Úc Triệt tính nhẩm trong đầu là ra ngoài đi dạo vì mưa đã tạnh.
Tuy nhiên, đường phố đẫm nước, hôm qua gió quá mạnh nên cành lá rơi rụng khắp nơi, nhân viên vệ sinh vẫn đang dọn dẹp.
Không phải thời tiết thích hợp để đi dạo.
Thế nên đành ăn bữa sáng trước. Bình thường người nhà Úc gia sẽ cùng ăn chung bữa trưa và tối, nhưng buổi sáng ai cũng có việc nên tự theo lịch trình.
Cô chụp bữa sáng gửi cho Lâm Tri Dạng. Như vậy sẽ không cảm thấy cô cố ý nhắc nhở Lâm Tri Dạng trả lời tin nhắn của cô.
"Đang ăn sáng, tạnh mưa rồi."
Khi Lâm Tri Dạng tỉnh sẽ trả lời cô ngay. Úc Triệt thầm nghĩ chắc chắn ai kia sẽ xin lỗi cô, còn cô giả vờ tức giận, làm khó dễ một chút, nếu không cô sẽ thiệt thòi.
Cô cảm thấy mình thông minh hơn. So với trước đây, nếu Lâm Tri Dạng không liên lạc thì cô sẽ lo lắng, ngồi đó đợi mãi, sau đó tức giận rồi mặc kệ hết thảy.
Ăn được hai miếng lại mở điện thoại ra xem và việc làm này rơi vào mắt Úc Hân. Úc Hân thấy bực hết cả người, khỏi hỏi cũng biết đang đợi tin nhắn của ai.
Cần phải chăm chú như vậy không? Cơm nước xong xuôi cũng đâu muộn?Lại không phải chuyện gì quan trọng, không mất mác gì.
Từ cuộc cãi nhau hôm đó, hai chị em không thèm nói chuyện với nhau. Dù Úc Thành cố gắng hoà giải nhưng Úc Triệt không quan tâm.
Chỉ nhờ Úc Thành chuyển lời rằng Lâm Tri Dạng là giới hạn của cô.
Bình thản ở nhà, gọi cho ba còn được khen thế mà ở nhà lâu như vậy.
Cô coi Úc Hân như vong.
Úc Hân mới nhận ra Úc Triệt nổi giận là như thế này. Trước đây là trốn tránh, không muốn về nhà còn tính là lịch sự.
Đêm qua nói chuyện với Lâm Tri Dạng, nêu ra lợi và hại, những gì cần nói đã nói hết. Úc Hân nghĩ lần này sẽ giống như mấy lần trước, không mất sức và mang lại sự yên ổn cho gia đình.
Song, Lâm Tri Dạng khác biệt. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trông như dễ nói chuyện nhưng lại là người không sợ trời, không sợ đất.
Úc Hân thấy khó, tuy vậy, vẫn không thể không nói gu của Úc Triệt đã tiến bộ.
Nhưng sẽ tốt hơn áp dụng vào việc chọn chồng, có gia đình hạnh phúc.
Xinh đẹp như bình hoa, mới hơn hai mưa tuổi, còn chưa tốt nghiệp mấy năm. Công việc không ổn định thì thôi đi, gia đình còn chả đáng tin cậy thì trông mong gì vào tình yêu?
Hai người phụ nữ bên nhau, chẳng sợ ánh mắt của xã hội, cho phép họ yêu nhau đi. Nhưng nghĩ mà xem? Không con không cái, không kết hôn, không tờ giấy chứng nhận. Vậy ngoại trừ tình yêu nhất thời qua đi thì họ sẽ làm gì với cuộc sống nhàm chán và sinh hoạt nhạt nhẽo?
Úc Triệt lớn hơn cô kia vài tuổi. Giờ thì chăm da, dưỡng tóc đẹp đẽ, che lấp được sự chênh lệch tuổi tác. Nhưng mà năm năm, bảy năm nữa thì sao? Úc Triệt lấy cái gì để cạnh tranh với người trẻ khắp nơi ngoài kia?
Úc Triệt dùng làm như nào để giữ chân người ta? Dùng lá chắn tình yêu và những lời hứa hẹn cùng nhau sao?
Loại quan hệ này từ đầu đã là đùa giỡn, Úc Triệt không phải chưa nghe.
Tuy nhiên, Úc Triệt bướng bỉnh và không chịu thua, không bao giờ tiếp thu ý kiến của chị mình.
Úc Triệt có tìm được ai ra hồn chưa?
Người nói ở thời đại học, nhìn kiên quyết nhưng là người vô liêm sỉ nhất. Người ta còn tính toán rằng sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay, thậm chí đã về xem mắt được mấy lần.
Khi nhà học Úc hứa sẽ cho đi du học là đồng ý ngay lập tức.
Chuyện sau đó thì khỏi phải nói, Úc Hân chẳng thèm ra mặt, chỉ nhìn mức độ tương tác giữa Úc Triệt và người đó là biết sẽ không lâu dài. Thế nên gửi người qua đàm phán, một cuộc trò chuyện là xong.
Vì vậy, nếu Úc gia không can thiệp, chỉ dựa vào mấy người phụ nữ đó mà mang lại được hạnh phúc cho Úc Triệt sao? Mấy chục năm sau, khó khăn và cám dỗ, họ chịu được bao lâu?
Úc Hân chưa từng nói những điều này với Úc Triệt, không muốn bàn về những chuyện không hay.
Còn nghĩ rằng Úc Triệt không bao giờ biết.
Cho đến khi Úc Thành hỏi: "Chị, chị thật sự nghĩ Úc Triệt không biết gì về những chuyện trước kia?"
Úc Hân im lặng. Dựa vào thái độ của Úc Triệt với gia đình mới bắt đầu nghi ngờ.
Kết hợp với những điều Lâm Tri Dạng đã nói, không những Úc Triệt biết mà còn đã cảnh cáo.
Vậy nói một cách tích cực, người lần này không hoàn hảo, chỉ trùng hợp vào thời điểm Úc Triệt đã trưởng thành.
Úc Triệt học được cách đối phó với người nhà, chuẩn bị đầy đủ và cho đối phương sự tự tin để không sợ hãi.
Úc Hân vừa nghĩ vừa ăn xong bữa sáng. Úc Triệt không để ý, chỉ chờ người trên điện thoại trả lời.
Sự thất vọng sâu sắc làm Úc Hân thấy hết muốn ăn. Ba mươi năm đồng hành và chăm sóc em lại không bằng một người ngoài.
Nói đến cũng thấy tức cười. Ai có thể nghĩ rằng con gái cưng nhà họ Úc lại là kẻ si tình?
Ăn xong bữa cũng 7 giờ rưỡi, Lâm Tri Dạng vẫn không trả lời. Úc Triệt miễn cưỡng tự an ủi mình rằng đó là chuyện bình thường, người nào đó quá thích ngủ nướng.
Nhưng cô không thể tập trung vào việc khác nữa, giả vờ ôm quyển sách, ngồi bất động đến 9 giờ.
Vừa bấm số, cô vừa cầu nguyện rằng Lâm Tri Dạng bắt máy ngay. Cho dù lúc này nghe điện thoại cô vẫn sẽ không tức giận.
Đừng để cô đợi nữa, không vui chút nào. Ai lại có thể vô tâm đến như vậy cơ chứ?
Không ai nhấc máy, cuộc gọi tự kết thúc.
Cô không thể thuyết phục bản thân được nữa.
Lâm Tri Dạng không thể ngủ từ 10 giờ tối qua đến 9 giờ sáng, Lâm Tri Dạng chỉ thích ngủ nướng chứ không phải mê ngủ.
Hoảng loạn, may là đã thêm thông tin liên lạc với Mạnh Dữ Ca nên cô gọi qua ngay.
Mạnh Dữ Ca bắt máy rất nhanh, mà giọng thì hơi khàn khàn, hình như còn nằm trên giường.
"Chị Úc? Chuyện gì vậy?"
Biết làm vậy không tốt, nhưng Úc Triệt vẫn chịu đựng ngại ngùng: "Lâm Tri Dạng có nhà không?"
Giọng nói mang theo sự nghi ngờ, Mạnh Dữ Ca hỏi: "Em không ở nhà, chiều hôm qua cậu ấy vẫn ở đấy mà. Sao vậy, chị không gọi cậu ấy được sao?"
Biết Mạnh Dữ Ca đi vắng, Úc Triệt càng thêm lo: "Ừm, chị nhắn tin từ 9 giờ hôm qua nhưng vẫn chưa trả lời."
"Cậu ấy làm gì nữa rồi." Mạnh Dữ Ca lẩm bẩm, an ủi Úc Triệt: "Hôm qua mưa lớn, cậu ấy sẽ không ra cửa nên chắc chắn ở nhà. Hoặc là cậu ấy ngủ, mấy hôm nay bận viết bài nên nghỉ ngơi loạn cả lên, mệt mỏi rồi ngủ nửa ngày là chuyện bình thường."
"Trưa chị gọi lại cho cậu ấy xem. Nếu không nghe điện thoại thì chị đến nhà tìm đi. Chìa khoá dự phòng ở dưới thảm."
"Được rồi, cảm ơn em." Cúp điện thoại, Úc Triệt không muốn chờ thêm, cô khoác áo bước ra ngoài.
Mạnh Dữ Ca nhắc cô nên đi đến nhà Lâm Tri Dạng.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì...
Cô vô cùng kỳ vọng rằng mình nghĩ nhiều. Nhưng cho dù Lâm Tri Dạng có cười nhạo khi cô chạy đến đi nữa cũng không sao.
Cô chỉ lo lắng, cô lo cho em.
Chỉ cần người này không quan tâm đến cô một chút cô sẽ lo đến không làm được chuyện gì khác. Cô có thể thừa nhận.
Chỉ cần Lâm Tri Dạng đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô là được, em muốn cười cô như nào cũng được.
Đừng làm cô sợ.
Khi bước vào nhà Lâm Tri Dạng, thấy chiếc giường đã được dọn dẹp gọn gàng và không có ai ở, khoảnh khắc đó như thể rút hết đi sức lực của Úc Triệt.
Cô gần như thở không nổi. Cảm giác hô hấp không được khiến tay chân cô lạnh cóng, hai chân tê buốt, đứng không vững, chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Nhanh chóng đứng dậy, nhìn khắp mọi ngóc ngách nhưng không có dấu vết gì đặc biệt. Cô ngơ ngác ngồi trong phòng khách, tim đập nhanh đến mức cô khó chịu.
Trong nhà không còn mùi nến thơm.
Tuy cô nói thích nhưng Lâm Tri Dạng vẫn nhận ra cô không thích, em không bao giờ đốt nữa.
Nhưng sao không có ai ở nhà?
Nếu Lâm Tri Dạng ra ngoài từ sáng sớm thì lúc thức dậy đã nhìn vào điện thoại trước.
Nếu hôm qua không về thì đi đâu?
Dù đi đâu, làm gì cũng phải nhắn cho cô, trả lời cô.
Tối qua không được, sáng nay cũng không được sao?
Nỗi sợ dần phá huỷ lý trí, cô không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa và gọi điện cho Minh Tiêu Kiều: "Tiểu Kiều, em biết Lâm Tri Dạng ở đâu không?"
Minh Tiêu Kiều chưa tỉnh: "Cậu ấy không hẹn em, nếu không cạnh chị thì chắc ở nhà."
"Em ấy không có nhà, trong nhà không có người."
Minh Tiêu Kiều ngơ ngẩn, nghe được đầu dây bên kia nức nở: "Chị Úc Triệt không tìm được cậu ấy sao?"
Úc Triệt cố nén nước mắt: "Ừ, chị tìm không được em ấy. Em giúp chị hỏi một chút được không?"
Liên lạc được với Lâm Tri Dạng là ổn.
Minh Tiêu Kiều đồng ý.
Hơi ẩm của ngày mưa làm con người ta bất an, trong tâm trạng hỗn loạn, Úc Triệt nhớ đến một người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]