Tay cần tán dù được gấp gọn vẫn còn ẩm hơi nước, Lâm Tri Dạng đứng ở cửa.
Nụ cười tươi tắn như nắng ấm chiếu soi vào mắt nàng, cô dời mắt từ di động nhìn lên, đuôi mắt cong cong, ôn nhu nhìn Úc Triệt.
Hai chữ "cục cưng" đem đến sự rung động không thôi, nó như cơn mưa vào đêm hè, như làn gió tươi mát giữa đô thị phồn hoa, khiến mọi thứ vội vã dần lắng động lại. Dù cho nó chỉ là một từ sến sẩm, có thể nghe thấy ở bất cứ đâu trong khuôn viên trường, ngay trong giữa các tiết học, hay ngay cả trên đường phố.
Nó là cách gọi của những người yêu nhau, cách gọi đùa giỡn của bạn bè đồng nghiệp, hay là cách giáo viên gọi học trò làm họ tự hào hoặc khiến họ đau đầu nhất, cái này không có gì mới lạ.
Đối với một người trên ba mươi mà nói, một từ như vậy lọt vào tai đơn giản chỉ như một lời chào thông thường, tầm thường vô vị.
Nhưng người gọi nàng như vậy, chỉ duy nhất thuộc về Lâm Tri Dạng của nàng.
Trong khoảng thời gian họ dùng phương thức kỳ quái để quen nhau, Lâm Tri Dạng chỉ mơ hồ dùng dãy số kia để ghi chú tên nàng, thậm chí còn không nói cho nàng biết nó có nghĩa là gì, cũng chưa bao giờ nói thành lời. Đêm đó, lúc tình nồng ý đượm, cô mới nỉ non hai chữ đó bên tai nàng.
Úc Triệt lập tức hiểu tại sao những lời ngọt ngào sến sẩm đó lại cần thiết với các bộ phim truyền hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-xuyen-tiem-noan/1867559/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.