🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Tri Dạng đi rồi, ngôi nhà yên bình trở lại, bóng đèn phụ được tắt, chỉ còn lại một tia sáng trong phòng ngủ.

Mạnh Dữ Ca trả tiền thuê nhà hàng tháng theo giá thị trường, trước đây vì tâm trạng Lâm Tri Dạng không tốt, cô ấy vì muốn ở cạnh nên không dọn ra ngoài. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, chuyện tình cảm của Lâm Tri Dạng đã tốt, cô ấy càng không cần phải dọn ra ngoài.

Cô có chỗ khác để ở rồi mà.

Trong lòng thầm mừng cho người bạn của mình, mặc dù con đường tương lai của họ còn xa vời, nhưng đó là chuyện của tương lại, Lâm Tri Dạng cần phải tự mình đi trên đoạn đường này, cô ấy chỉ có thể chúc phúc và làm bạn bên cạnh mà thôi.

Tám giờ kém năm, cô ấy nhận được một tệp tin từ Hà Thấm, kèm theo một biểu tượng cảm xúc "đáng thương hu hu", "Tổ trưởng, chị còn giận em sao ạ?"

Mạnh Dữ Ca không để ý đến nàng, nhìn qua mấy tấm ảnh một lượt, chỉ ra một số điểm sai cần sửa lại, để nàng có thể tận dụng tối đa ngày nghỉ cuối tuần.

"Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Hà Thấm gửi tin nhắn "đã nhận", tiếp tục lì lợm đeo bám: "Đồng ngôn vô kỵ*, hu hu hu tổ trưởng đừng giận nữa mà, em và chị xinh đẹp chỉ đùa với nhau thôi ạ. Tổ trưởng là người xinh đẹp, tâm Bồ Tát, nghìn vạn đừng để bụng, tha thứ cho em lần này đi ạ."

*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ nhỏ nói chuyện không biết kiêng kỵ

"Hà Thấm, em là một người làm công có trình độ."

"Có phải trưởng nhóm khen em chỉnh ảnh đẹp không ạ? (xấu hổ)"

"Không đúng, chắc chắn chỉ là vỗ mông ngựa* thôi."

*Vỗ mông ngựa: nịnh nọt, nịnh hót.

Mạnh Dữ Ca vừa muốn cười, lại bị vết thương trong nháy mắt làm cho khuất phục, vẻ mặt đau đớn không chút biểu cảm, nắm chặt lấy ga trải giường.

Phải bình tâm một hồi, cô ấy mới gõ chữ: "Đại học thì sắp tốt nghiệp, không biết xấu hổ còn nói tôi đồng ngôn vô kỵ, sử dụng thành ngữ bừa bãi. Còn có, nếu em để tôi biết em đang sắp xếp gì sau lưng tôi, em sẽ phải làm thêm giờ một tháng."

"Ấy ấy, em biết rồi, em không dám!"

Mạnh Dữ Ca đóng cửa sổ làm việc trên notebook, tắt di động, lặng lẽ nằm trên giường, giờ đây chỉ còn cảm nhận từng cơn đau đớn trong khoang miệng, kế theo đó là một trận choáng váng cùng yết hầu đau nhức.

Mỗi lần xử lý công tác xong, cho dù Lâm Tri Dạng có ở nhà, cô ấy cũng khó tránh khỏi trạng thái buồn chán muốn chết.

Con người cả đời chống lại sự cô độc.

Hà Thấm nghĩ gì, cô ấy không rõ, có thể nó không phức tạp như thế, có lẽ nàng chỉ là có một sự ngưỡng mộ bẩm sinh đối với những người lớn tuổi hơn, hơn nữa còn thích bày trò mà thôi.

Không thể không nói, kể từ khi Hà Thấm đến làm việc, văn phòng ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười. Đi ngang hành lang nghe thấy tiếng cười, và tiếng cười của Hà Thấm luôn là nổi bật nhất, trong trẻo như chuông bạc nhưng không ồn ào huyên náo.

Cho dù là khi nói chuyện công việc, nàng cũng có thể khiến mọi người thích thú vui vẻ.

Mấy ngày trước, Mạnh Dữ Ca muốn cho nàng một chân chạy vặt để chuyển tài liệu, vì vậy nhắn tin hỏi nàng đang làm gì.

Hà Thấm trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc: hai tay chắp lại gối bên đầu, bên trên có chữ "Đang bận".

Mạnh Dữ Ca sao lại không hiểu kiểu trả lời như này, vô cùng nghiêm túc mà chỉnh nàng: "Trong giờ làm việc không được gửi mấy nhãn gián kì quái như vậy." Gửi cho cô ấy thì thôi đi, chẳng lẽ cả mấy lãnh đạo ở trên nàng cũng định gửi mấy thứ này?



Hà Thấm tính khôi hài bẩm sinh, có bản lĩnh khiến người ta không thể tức giận được, là một cô gái tốt.

Nhưng Mạnh Dữ Ca mong muốn các nàng có một mối quan hệ trong sáng hơn.

Là đồng nghiệp phối hợp ăn ý trong công việc là đủ rồi.

Cô ấy không đủ khí lực để cùng một đứa nhỏ lớn lên, biết rõ không có khả năng vẫn muốn nểm thử, để máu chảy đầu rơi, tát nước biển đông, làm công dã tràng.

Loại chuyện này, chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi.

Thật vất vả mới chịu đựng được cơn đau, trong lúc sắp chìm vào giấc ngủ, di động chợt rung lên, cô ấy tựa hồ có dự cảm nên mở mắt ra, mở khóa.

Hà Thấm nói: "Tổ trưởng, là cuối tuần nhưng thật đáng ghét, em phải làm việc nhưng lại không thể gặp được chị."

Mạnh Dữ Ca có thể tưởng tượng ra được hành động của nàng khi nói cũng lời này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ánh mắt sáng lên trong giây lát rồi nhanh chóng tối sầm lại.

Cô ấy không có trả lời nàng.

*

Úc Triệt dùng bộ dáng nghiêm túc dụ dỗ người, tim Lâm Tri Dạng đập nhanh đến mức muốn nổ tung, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, khẽ cười nhỏ giọng hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Cô vừa nói vừa chỉnh lại áo, khu vực được chiếc lưỡi ấm áp liếm ướt còn cố tình không lau.

Lời nói của cô quá thẳng thắn, trong tiềm thức Úc Triệt hành động như vậy, giờ đây đỏ mặt thẹn thùng đứng dậy.

Đúng vậy, tại sao nàng lại muốn liếm Lâm Tri Dạng chứ...làm sao lại làm loại chuyện này...Nhưng mà không thể nào phủ nhận, nó thực sự rất mê người.

Bộ dáng lãnh đạm nhưng đôi tai nhỏ ửng đỏ lên làm Lâm Tri Dạng máu nóng sôi trào, cô cũng muốn nếm thử hương vị của Úc Triệt.

Ôm lấy eo của người kia kéo vào trong lòng ngực, lập tức ngậm lấy môi nàng, Úc Triệt đầu tiên là cứng đờ, sau dần dần thả lỏng, nhắm mặt lại, để cô từng chút từng chút cướp lấy hô hấp của nàng.

Lâm Tri Dạng hôn đến bá đạo, linh hoạt mà nhiệt tình, Úc Triệt khoái cảm đến mức chân muốn nhũn ra, có chút chịu không nổi mà dồn dập thở dốc. Bên cạnh đó cảm giác thõa mãn trong lòng cũng đang tuông tràn.

Ở trong mơ, đã biết bao lần nàng trông chờ cảnh tượng này xuất hiện.

Nàng mở mắt, nhìn khuôn mặt diễm lệ gần trong gang tấc.

Người này từ khung xương đến vẻ bề ngoài đều thật sự rất đẹp.

So với trong mộng còn đẹp hơn nhiều.

Lâm Tri Dạng đem ngọn lửa Úc Triệt đã đốt trên người mình trả về cho nàng, mỉm cười nhận xét: "Úc lão sư thật ngọt."

Có lẽ là do một câu "Úc lão sư" thường ngày đã nghe quen nhưng giờ lại thấy không thích hợp, hoặc có thể là do từ "ngọt" làm cho mặt Úc Triệt nóng bừng bừng.

Nàng nói: "Không được những lúc thế này gọi chị là lão sư." Nàng có dạy cô cái gì đâu chứ.

Rõ ràng, Lâm Tri Dạng mới là lão sư của nàng.

Lâm Tri Dạng biết vào những lúc như thế này nàng rất không muốn nghĩ đến chức vụ nghề nghiệp của mình, hài hước mà cười, "Vậy được, thế em nên gọi là gì đây? Úc Triệt? Chị ơi?"

Biểu tình của Úc Triệt tựa như em muốn gọi cái gì cũng được, chỉ cần không phải là lão sư.

Lâm Tri Dạng ôm người trong lòng đi về hướng phòng khách: "Tối này chị đã ăn gì rồi?"

"Ăn một chút mì."

"Chắp vá vậy thôi sao?"

"Không có gì để ăn, em thì sao?"

"Ăn cháo trắng."

"..." Nàng không có tư cách để nhắc nhở cô.

Lâm Tri Dạng giải thích: "Mạnh Dữ Ca nhổ răng xong chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, em nấu cháo cho cậu ấy, thuận tiện ăn một chút."

Úc Triệt cảm thấy cô luôn đối xử với bạn bè rất tốt, nhớ tới những thứ mình đã mua lúc buổi chiều, nàng giả vờ vô ý hỏi: "Em có muốn uống gì không?"

Nàng dẫn Lâm Tri Dạng đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh, nàng đã dành sẵn một ngăn trống lấp đầy đồ uống yêu thích của Lâm Tri Dạng.

Lâm Tri Dạng đi theo, nhìn theo biểu cảm của Úc Triệt phát hiện được chút gì đó đặc biệt bên trong tủ lạnh, trong mắt cô rõ ràng đang rất cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói khác: "Không phải chị nói nó không tốt cho sức khỏe sao? Cố ý dụ em uống đồ uống không tốt, chị có âm mưu gì hử?"

Người này càng ngày càng hư, Úc Triệt nhàn nhạt nhìn cô: "Không uống?"

"Uống chứ!" Lâm Tri Dạng lấy một chai nước có ga vị đào, còn không quên nói: "Không tệ, lần này không có mua rượu nhỉ."

Mất tự nhiên đóng cửa tủ lạnh lại, khó có thể tưởng tượng, mới một tuần trước đây, chuyện nàng mong đợi nhất lại là uống say.

Bất quá mới chỉ mấy ngày đêm trôi qua, tâm tình đã thay đổi rất lớn.

"Váy của em, chị đã giặt và phơi khô rồi."

Lâm Tri Dạng thụ sủng nhược kinh: "Tốt như vậy sao?"

Úc Triệt đối xử tốt với cô cứ như trong mơ, cô còn được nhận nhiều hơn trước kia, lẽ nào đây là đãi ngộ tình yêu sao?

Chỉ là giặt một chiếc váy thôi mà, có phải là quá khoa trương không, Lâm Tri Dạng cũng thực sự dễ dỗ dành.

Loanh quanh trong phòng khách một hồi, Lâm Tri Dạng cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đã gần đến giờ đi ngủ, ý đồ xấu lại nảy lên: "Vậy chị thấy cơ bụng của em có đẹp không?"

Úc Triệt ngẩn ngơ, vẫn là nói: "Chị không để ý."

"?" Lâm Tri Dạng cười, lần thứ ba hỏi: "Vậy chứ chị chú ý đến cái gì?""

"Phi lễ chớ nhìn."

Hay cho một câu "phi lễ chớ nhìn", cô chăm chú nhìn thẳng vào Úc Triệt: "Cho nên chị mới trực tiếp nếm thử sao."

Thẹn quá hóa giận Úc Triệt liếc xéo cô, Lâm Tri Dạng lập tức dỗ dành: "Được được được, không nói nữa."

Cô cưng chiều say đắm mà vuốt ve đầu Úc Triệt, ngữ khí ái muội: "Dù sao thời điểm em nếm cơ thể chị cũng chưa từng nói vì sao."

Kí ức tối qua ùn ùn kéo đến, Úc Triệt không muốn thất thố, cũng không thể nghe nổi nữa, liền đẩy tay cô ra đi nhanh vào phòng ngủ.

Lâm Tri Dạng cẩn thật kiểm tra phòng bếp cùng phòng khách một lần, đóng cửa tắt đèn cẩn thận rồi đi vào phòng Úc Triệt, rất tự giác mà đi rửa mặt.

Khăn lông, bàn chải đánh răng của cô đều là đồ mới, cùng với đồ của Úc Triệt ở cạnh nhau, giống như đôi vợ vợ mới cưới.

Cô lấy di động ra, chụp lại một bức.

Vệ sinh cá nhân xong đi ra, Úc Triệt đang tựa đầu giường ngồi xem luận văn, bộ dáng mặc dù tùy ý, nhưng biểu tình nghiêm túc như một vị giáo sư lớn tuổi.

Lâm Tri Dạng thấy nàng bận rộn, tạm thời không đi qua quấy rầy, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, mở trò chơi chơi hai ván.

Sau khi kết thúc ván thứ ba, Úc Triệt lặng lẽ nhìn cô, thầm nghĩ: "Em còn muốn chơi bao lâu?"

Lâm Tri Dạng lập tức thoát game, vui vẻ lên giường.

Úc Triệt âm thầm hạ quyết tâm, vào lúc tay Lâm Tri Dạng đưa tới, vốn muốn ôm lấy nàng, nàng liền hỏi: "Chị có thể hỏi em một vấn đề không?"

Lâm Tri Dạng rất dễ nói chuyện: "Được chứ, em khẳng định có gì nói đó."

Úc Triệt cúi người, tới gần cô: "Mấy tháng trước, chị có goi điện cho em, lúc ấy chị đã nói gì thế?"

Mới vừa rồi Lâm Tri Dạng nói đến sự tình uống rượu, nàng vẫn rất muốn biết, năm phút kia, rốt cuộc mình đã nói gì.

Chớp chớp mắt, Lâm Tri Dạng liền hiểu ra, thì ra quỷ say rượu này khi say không thể nhớ mình đã nói gì.

Nhưng những lời khi say ấy, tan vỡ, khẩn cầu, chân tình biểu lộ đều bị người tàn nhẫn như cô chối từ, không nên để cho Úc Triệt lúc tỉnh táo biết được.

Ánh mắt cô mơ hồ, bộ dáng đủ khiến Úc Triệt nhìn ra cô không định nói, vì thế lại càng muốn biết: "Em vừa hứa với chị có gì sẽ nói đó rồi."

Lâm Tri Dạng ngang ngược: "Nhưng em không có hứa sẽ nói cho chị bây giờ nha, hiện tại em không muốn nói đâu."

"Sao em lại không chịu nói?"

"Em phải suy nghĩ một chút, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, em gần như đã quên rồi." Cô tựa vào lòng Úc Triệt, cười yêu nghiệt: "Nói không chừng nếu chị hôn em một cái, em liền có thể nhớ ra nha."

Làm sao mà quên được, biết rõ cô đang gạt mình, Úc Triệt vẫn không nỡ từ chối, nàng cam tâm bị lừa, khẽ cúi người xuống, nhẹ hôn lên trán Lâm Tri Dạng.

"Nói đi."

Nụ hôn này thế mà quá thuần khiết, Lâm Tri Dạng hoàn toàn thất vọng, "Ý của em là, nếu mà chị...."

Nhíu mày, ánh mắt vừa giận vừa ủy khuất, nàng rất muốn nhéo cô hai cái, nhưng căn bản là không nỡ ra tay: "Mau nói cho chị biết đi."

Lâm Tri Dạng trong lòng đều mềm nhũn đến loạn cả lên, dỗ dành nàng: "Vậy chị phải biểu hiện tốt một chút, khi nào em thấy hài lòng sẽ nói cho chị biết nha."

Ánh trăng cách biệt với căn phòng, màn đêm trong trẻo chợt có vài cơn mưa vô cớ, tiếng mưa tí tách ngoài mái hiên.

Khuôn mặt nữ nhân tràn đầy nét quyến rũ thường ngày khó thấy được, đôi môi khẽ mở, run rẩy nở hoa dưới bàn tay của người mình yêu.

Nàng gắt gao ôm lấy Lâm Tri Dạng.

Lâm Tri Dạng bị sự quyến rũ ấy mê hoặc, ngậm cắn lấy tai nàng, thấp giọng thở gấp nói: "Cục cưng, giỏi quá."

Xưng hô này làm Úc Triệt hơi cứng người, khó mà kiềm được từng đợt sóng triều đang dâng lên, so với cơ thể thì càng mãnh liệt hơn.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Tri Dạng ngồi thẳng dậy, cố chấp để cho nàng thấy cơ bụng của mình: "Em tập rất lâu đấy, chị phải nhìn thật kĩ."

"Nhìn rất đẹp." giọng nói Úc Triệt khàn khàn nhu mì, đổi chủ đề phá tan hết phong tình, "Mau nói cho chị."

Thấy nàng đang cố gắng nhớ lại, Lâm Tri Dạng cũng không muốn giấu giếm nhiều: "Chị không có nói gì, gọi cho em nhưng lại im lặng, làm em có chút sốt ruột. Sau đó chị nói chị rất nhớ em, muốn gặp em một lần, vân vân mây mây"

Cô đã biến câu chuyện đó thành một phiên bản tốt hơn, nhưng ít nhất ý nghĩa vẫn giống nhau.

Úc Triệt nghi ngờ: "Hơn 5 phút, chị chỉ nói cái này sao?"

"Đã là người say rượu, lời nói đều là lặp đi lặp lại." Lâm Tri Dạng dùng đầu ngón tay điểm lên mi tâm nàng: "Hứa với em, về sau không được mượn rượu giải sầu, dù cho......"

Cô vốn định nói dù cho chúng ta có lần nữa tách ra, chị cũng không được tổn thương chính mình. Nhưng giả thuyết còn chưa nói thành lời, vẻ mặt Úc Triệt liền nghiêm lại, nghiêm túc lạnh lùng mà nhìn cô, không cho cô cơ hội nói ra.

Nàng nói: "Nếu không có sầu, liền sẽ không cần đến nó."

Lâm Tri Dạng: "Được rồi." Cô sẽ nỗ lực để cho Úc Triệt không còn muốn uống rượu nữa.

Tối hôm qua kết thúc sớm nên đi ngủ cũng sớm, như thường lệ Úc Triệt tỉnh dậy sớm hơn Lâm Tri Dạng, nàng lặng lẽ nhìn bộ dáng cô đang ngủ say bên cạnh mình.

Hô hấp đều đều, ngọt ngào mê người, ngũ quan xinh đẹp rạng rỡ, nhưng khi ngủ lại trong trẻo nhu hòa đến vậy, có lẽ bởi vì đôi mắt hoa đào phong tình kia đã tạm bị giấu đi.

Úc Triệt mỉm cười.

Ở bên cạnh Lâm Tri Dạng, nàng càng lúc càng thường xuyên mất ngủ, sợ mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Nàng xuống giường làm bữa sáng, pha sẵn cà phê, chuẩn bị gọi Lâm Tri Dạng rời giường, lại thấy tin nhắn Úc Hân đã gửi từ 30 phút trước: "Cuối tuần em có ở nhà không, ba kêu chị mang cho em ít đồ."

Trong chốc lát tay chân nàng như đóng băng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.