"Tiểu Hi" Tư Băng gián đoạn Tiểu Hi đang báo cáo lịch trình với mình. "Hạ tổng, có gì không đúng sao?" Tiểu Hi nghĩ báo cáo của mình chắc có vấn đề gì, khó hiểu hỏi. "Tình huống như thế nào thì một người sẽ nổi nóng với cô vậy?" Tư Băng nói ra vấn đề phức tạp của mình, hy vọng Tiểu Hi có thể giúp mình giải quyết, quên rằng việc này không hề thuộc phạm vi công tác của Tiểu Hi. "Đương nhiên là chị đã làm chuyện gì đó khiến đối phương tức giận." Tiểu Hi đối với câu hỏi bất ngờ của Tư Băng cũng không cảm thấy kỳ lạ, rất tự nhiên trả lời. "Kỳ lạ ở chỗ cô cũng không làm gì khiến đối phương tức giận nha." Tư Băng buồn rầu nói. "Có lẽ chị đã làm nhưng ngay cả bản thân cũng không nhận ra." Tiểu Hi tiếp tục phân tích. "Nhưng mình thật sự không có làm chuyện gì khiến chị tức giận mà!" Tư Băng lẩm bẩm, đã quên Tiểu Hi vẫn còn đứng đối diện. Thì ra là Mộ Tuyết nổi nóng với Tư Băng, trách không được Tư Băng lại có bộ dáng lo được lo mất như vậy, cũng không nghe mình báo cáo gì. Tiểu Hi cuối cùng đã hiểu rõ vấn đề. "Chị hãy cẩn thận suy nghĩ lại, có phải đã làm cho Mộ Tuyết giận rồi nhưng lại không nhớ, hoặc là có thể trực tiếp hỏi cô ấy xem sao." Tiểu Hi thân thiết nhắc nhở. "Sao cô biết tôi chọc giận chị?" Tư Băng tỏ vẻ giật mình, mình rõ ràng không có nói người giận là chị mà. "Là chị vừa rồi tự mình nói đó nha!" Tiểu Hi phản bác. "A! ha ha, tôi đã nói ah, vậy Tiểu Hi giúp đỡ một chút, tôi nên làm gì bây giờ? Hỏi chị mà chị không thừa nhận là đã giận." "Không thừa nhận? chẳng lẽ là ngượng ngùng nói ra miệng?" Tiểu Hi phân tích. "Ngượng ngùng? Có cái gì ngượng ngùng?" Tư Băng tiếp tục mờ mịt. "Vậy Mộ Tuyết sau khi nổi nóng xong thì có phản ứng gì?" Tiểu Hi hỏi. "Nổi nóng xong thì có phản ứng gì?" Tư Băng cẩn thận nhớ lại chuyện sáng nay, "Đúng rồi, nổi nóng xong thì rất hối hận, còn xin lỗi, sợ tôi giận, tôi làm sao có thể giận được." "Nổi nóng xong thì lập tức xin lỗi? Như vậy, chẳng lẽ là đang sợ hãi điều gì? Không có cảm giác an toàn?" Tiểu Hi tiếp tục phân tích. "Sợ hãi! Không cảm giác an toàn!" Tư Băng ngạc nhiên. "Đúng vậy, khi con gái sợ hãi hoặc không có cảm giác an toàn thì sẽ vô duyên vô cớ nổi giận, hoặc mong muốn được an ủi." Tiểu Hi giải thích. "Không có cảm giác an toàn sao? Chị đang sợ cái gì?" Tư Băng buồn rầu nghĩ, đắm chìm trong vấn đề của mình, quên luôn cả Tiểu Hi. Tiểu Hi nhìn thấy dáng vẻ Tư Băng như vậy biết Tư Băng nhất định đang suy nghĩ sự tình, nhẹ nhàng đóng cửa lại lui ra ngoài. Dù sao gần đây công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, Tư Băng phân tâm một chút cũng không sao. "Tư Tư về rồi ah." Mộ Tuyết trong nhà bếp nghe được tiếng mở cửa nên nói, "Đợi chút nữa sẽ có ăn ngay." Nhưng không nghe tiếng trả lời. Cuối cùng sau khi dọn xong một bàn thức ăn, cũng không thấy bóng dáng Tư Băng. "Tư Tư?" Mộ Tuyết đứng dưới cầu thang kêu Tư Băng, vẫn không nghe tiếng đáp lại, không khỏi có chút sợ hãi. "Tư Tư, là em phải không?" Mộ Tuyết tiếp tục kêu tên Tư Băng, chắc không phải người xấu vào nhà chứ, khu này xưa nay rất an toàn mà. "Tư Tư, đừng làm chị sợ!" Mộ Tuyết rõ ràng đã rất sợ hãi. Lại vẫn không nghe tiếng trả lời. Đành phải cố gắng can đảm bước lên lầu. Trong lòng run sợ đi đến trước cửa phòng Tư Băng, lại chậm chạp không dám mở cửa, trong phòng lại có tiếng động, cũng không xác định có phải Tư Băng hay không, bởi vì Tư Băng mỗi lần về nhà đều kêu mình, không giống hiện tại doạ mình như vậy. Tay Mộ Tuyết cầm nắm cửa, ngay tại lúc đang do dự không dám mở thì cửa đột nhiên mở ra. Trước mắt xuất hiện không phải Tư Băng thì là ai, Mộ Tuyết giật mình đứng đó, vẫn không nhúc nhích, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống. Tư Băng vừa mở cửa thì thấy chị đang đứng trước mặt mình, nhất thời sửng sờ tại chỗ, vừa định nói chuyện thì lại thấy chị khóc. "Chị? Chị làm sao vậy?" Tư Băng khó hiểu hỏi. "Em...vì sao về nhà mà không lên tiếng? Chị... chị tưởng là người xấu, vì sao....không để ý đến chị? Chị gọi em nhiều lần như vậy, vì sao không trả lời? Chị...chị rất sợ..." Mộ Tuyết vừa khóc vừa khẽ đánh vào người Tư Băng, nói lên nỗi sợ hãi của mình. "Em xin lỗi, em xin lỗi" Tư Băng ôm lấy chị đang rơi lệ, đau lòng giải thích, "Em cùng Tiểu Y đi uống cà phê, nào ngờ bị cà phê đổ lên người, trong cà phê có đường, sợ có kiến, cho nên Tiểu Y kêu em về nhà thì lập tức đi tắm và giặt quần áo, cho nên em mới vội làm mà quên mất nói với chị, em xin lỗi!" Tư Băng vốn định giải thích rõ ràng, nhưng không ngờ lại phản tác dụng. Vốn bởi vì Tư Băng giải thích đã làm Mộ Tuyết dịu bớt, nhưng sau khi từ miệng Tư Băng toàn là Tiểu Y, Tiểu Y thì càng thêm tức giận và uỷ khuất, mạnh mẽ đẩy Tư Băng ra. "Lại là Bạch Nhược Y! Chị trong mắt em rốt cuộc là cái gì? Chị giả vờ như cái gì cũng không biết, chỉ cần Tư Tư có thể ở bên chị, quan tâm chị giống như trước là được rồi. Nhưng tại sao ngay đến về nhà cũng không chào hỏi!" Mộ Tuyết rốt cuộc nói ra vấn đề phức tạp trong lòng bấy lâu nay. "Chị! Không phải như thế, không phải như thế! Em không phải không muốn cùng chị chào hỏi, chỉ là Tiểu Y nói nếu xử lý trễ sẽ...." Tư Băng vẫn chưa chú ý đến trọng điểm, càng nói càng rối. "Tốt lắm, chị đã hiểu, em chọn Bạch Nhược Y phải không! Chị sẽ đi, chị sẽ không làm cho Tư Tư thêm phức tạp!" Mộ Tuyết hành động theo cảm tính. "Chị! Em và Tiểu Y không có gì, chúng em chỉ là bạn tốt, thật sự!" Tư Băng rốt cuộc đã hiểu được ý của chị. "Tư Tư không cần an ủi chị, chị không sao!" Mộ Tuyết vẫn nghĩ mình nhất sương tình nguyện. "Thật sự, chị, em và Tiểu Y thật sự chỉ là bạn. Trước kia chúng em đúng là yêu nhau nhưng hiện tại chỉ còn là bạn. Chị hãy tin em, em hiện tại chỉ yêu chị, thật sự yêu chị, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều vậy! " Tư Băng sốt ruột kéo Mộ Tuyết đang muốn chạy đi ôm vào ngực, chính thức nói lời yêu Mộ Tuyết. Mộ Tuyết vốn muốn chạy đi nhưng sau khi nghe lời nói của Tư Băng thì đứng sững tại chỗ, mặc cho Tư Băng điên cuồng ôm mình trong ngực. Tư Tư nói yêu mình, vừa rồi Tư Tư nói yêu mình. Trong đầu Mộ Tuyết hiện tại đều là những lời này. "Chị hãy tin em, em thật sự chỉ yêu một mình chị." Tư Băng không ngừng giải thích để biểu đạt tình cảm của mình. "Tư Tư vừa rồi nói đều là thật? Nhưng vì sao lại cùng Bạch Nhược Y ôm nhau?" Mộ Tuyết nhớ lại tình cảnh trong công ty mà đã làm mình đau lòng. "Ôm nhau? Khi nào? " Tư Băng ngơ ngác. "Ở công ty, chính là ngày mà chị đi cùng với Phùng Mãnh đó." "Đó là bởi vì Tiểu Y giúp em nhận ra tình cảm của mình đối với chị, lúc ấy em kích động nên ôm Tiểu Y để cảm tạ, cho nên mới như vậy." Tư Băng giải thích. "Tỏ vẻ cảm tạ mà phải ôm người ta sao!" Mộ Tuyết tuy rằng biết mình đã hiểu lầm Tư Tư, nhưng nghĩ đến Tư Tư ôm người khác thì thấy khó chịu, phải phạt mới được. "Chuyện đó... là do em quá kích động, cho nên mới vậy, em cam đoan từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa." Tư Băng vội vàng cam đoan. "Xuống lầu ăn cơm! Chị đói bụng!" Mộ Tuyết xoay người đi xuống lầu, bỏ lại Tư Băng với vẻ mặt kinh ngạc đứng đó. Nữ nhân thay đổi quả thật nhanh như lật sách, Tư Băng nhìn bóng dáng chị mà nghĩ. "Còn không mau xuống lầu!" "Dạ! Em đến đây!" Tư Băng bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn xuống lầu dùng cơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]