"Chẳng lẽ Hạ tổng cũng muốn cùng chúng tôi đi chơi ah?" Phùng Mãnh thấy Tư Băng cùng với chị xuống lầu, không có ý tốt nói. "Không có hứng thú!" Tư Băng không khách khí phản bác nói. "Vậy là tốt rồi!" Phùng Mãnh nhếch mép cười. "Thật ngại quá, tôi cảm thấy không khoẻ, không thể đi với anh được. Xin lỗi đã để anh đợi lâu như vậy." Mộ Tuyết nhanh chóng nói chen vào, ngăn cản hai người đang có vẻ bắt đầu khẩu chiến. "Cái gì?" Phùng Mãnh giật mình đến nỗi thốt ra tiếng, nhìn thấy sắc mặt Mộ Tuyết còn tốt hơn lúc nãy đi với mình, đỏ rực hồng thuận nào giống như có gì không khoẻ, rõ ràng là nói dối. Nhìn lại thì thấy vẻ mặt cười đắc ý của Tư Băng, rõ ràng là đang chê cười mình. Phùng Mãnh nhất thời nổi trận lôi đình. "Hạ Tư Băng, nhất định là do cô giở trò! Đúng không! cả ngày làm một dáng vẻ thánh nữ, thanh cao gì chứ! Cô cho cô là ai, nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của tôi...." Phùng Mãnh kích động muốn xông lên đánh người. "Ba" một tiếng, một bàn tay đánh vào mặt Phùng Mãnh, ngăn trở Phùng Mãnh đang hồ lôn loạn ngữ. "Chị?" Vốn đang muốn xem Phùng Mãnh rốt cuộc sẽ càn quấy như thế nào, Tư Băng cũng bị tình huống đột nhiên này làm bất ngờ. Chỉ trong tối hôm nay mà chị đã hai lần đánh người, tính tình chị gần đây đúng là có biến hoá không nhỏ rồi. "Không được nói Tư Tư như vậy! Anh lập tức đi cho tôi, tôi không muốn thấy anh nữa!" Mộ Tuyết tức giận nhìn Phùng Mãnh. Ai cho phép hắn nói như vậy với với Tư Tư, không ai được đối với Tư Tư hô to gọi nhỏ, không thích người khác đối với Tư Tư như vậy, tên Phùng Mãnh này thật đáng ghét! "Cô!" Phùng Mãnh không ngờ Mộ Tuyết ôn nhu dịu dàng như vậy lại có thể tát mình, nhất thời sửng sờ tại chỗ. "Các cô khinh người quá đáng, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải giáo huấn các người một chút mới được!" Phùng Mãnh đâu cam chịu loại đãi ngộ này, phẫn nộ làm cho hắn không còn giữ được phong độ thân sĩ, muốn đáp lễ Mộ Tuyết một bại tai lại. "Dừng tay, đối với phụ nữ mà cũng ra tay, anh có phải đàn ông không! " Tư Băng đúng lúc bắt lấy cổ tay Phùng Mãnh, khinh thường nói. "Hôm nay tôi không làm gì mới không phải đàn ông!" Phùng Mãnh vùng khỏi tay Tư Băng, nâng tay ra quyền định đánh Tư Băng, chính là không nghĩ tới Tư Băng dễ dàng bắt được. "Quên nói cho anh biết, tôi có đai đen TaeKwonDo, nếu không sợ chết thì cứ tới đây!" Tư Băng nắm lấy nắm đấm của Phùng Mạnh vừa kéo vừa đẩy ra, Phùng Mãnh đứng không vững lui ra phía sau hai bước. Phùng Mãnh đang nổi nóng nên làm sao còn quản được này nọ, chỉ biết đánh về phía Tư Băng, Tư Băng nghiêng người tránh tập kích của đối phương, quay người một cước đá vào mông Phùng Mãnh, theo quán tính, Phùng Mãnh bị ngã sấp xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi. "Tư Tư, em không sao chứ?" Mộ Tuyết đứng một bên xem màn này, lo lắng cho Tư Tư suốt, may mắn Tư Tư không có chuyện gì. "Phùng Mãnh, sau này không được đến đây gây rối tôi và chị tôi nữa, nếu không sẽ không giống hôm nay đơn giản như vậy." Nói xong kéo chị vào nhà, bỏ lại Phùng Mãnh vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất. "Đáng giận, hãy chờ xem!" Phùng Mãnh một quyền đánh xuống đất, oán hận nghĩ. "Tư Tư không bị thương phải không?" Mộ Tuyết vừa vào nhà liền tỉ mỉ kiểm tra toàn thân Tư Băng một lần, còn không yên tâm vẫn phải hỏi Tư Băng. "Đương nhiên không có sao! Chị không cần lo lắng, em là đai đen mà, họ Phùng kia còn không chịu nổi một cước của em đâu." Tư Băng tự hào lẫn khinh thường nói. Ngẫm lại vừa rồi bộ dáng Phùng Mãnh ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, Tư Băng liền cảm thấy buồn cười. "Vậy là tốt rồi, Tư Tư vừa rồi thật dũng cảm." Mộ Tuyết thế này mới yên tâm. "Nhưng mà, chị vừa rồi làm cho em thật hoảng sợ nha...." Tư Băng nhớ đến cảnh chị đột nhiên tát Phùng Mãnh mà thật giật mình, không ngờ chị bình thường nhu thuận vậy mà có thể tát người khác, lại nhớ bản thân mình cũng từng bị chị tát qua, nên nhanh chóng im miệng, sợ chị lại giận. "Sao?" Mộ Tuyết vẫn còn mờ mịt. "Không có gì! ha...ha..." Tư Băng cười trừ, muốn cho qua vụ này. "Tư Tư!" Có mùi nguy hiểm rồi, hình như chị đã nổi giận. "Chuyện là...em thấy chị bình thường hiền lành, tối nay lại hai lần tát người, thật sự làm cho người ta giật mình. Nhưng mà Phùng Mãnh quả thật quá đáng, đánh hắn là đúng, nhưng em vẫn cảm thấy chị...." Tư Băng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của chị nên đành phải nói ra, nhưng vẫn phải thừa nhận, lúc chị giận lên thật đáng sợ, mặt mình đến giờ vẫn còn sưng đỏ chính là bằng chứng chính xác nhất đây. Cho nên không muốn lại chọc chị giận nữa, bằng không mình ngày mai làm sao có thể ra đường gặp người ta. Vừa nói vừa vụng trộm xem sắc mặt chị, hy vọng chị không vì lời nói của mình mà nổi nóng. Thôi xong rồi! Tư Băng thấy chị bắt đầu nâng tay phải lên thì trong lòng hét trước ba chữ này. Theo bản năng lui về phía sau, hy vọng có thể tránh "ma trảo" của chị. "Tư Tư rất sợ chị sao? đã muốn chán ghét chị rồi? " Nhìn thấy Tư Băng lui về sau, Mộ Tuyết ai oán hỏi. "Sao lại có thể!" Tư Băng vội vã phản bác, đồng thời không còn lui về phía sau nữa, nhận mệnh nhắm mắt lại, bộ dáng tuỳ chị xử trí. "Uhm?" Mặt đang sưng đỏ đột nhiên bị một mảnh mềm mại bao trùm, Tư Băng không khỏi thốt lên. Mở mắt ra liền thấy chị đang đau lòng nhìn mình, chính xác là đang nhìn mặt mình, trong mắt tràn ngập nhu tình cùng tự trách. "Đau không?" Mộ Tuyết nhì mặt đỏ ửng của đối phương đau lòng hỏi. Tư Băng bị sự biến hoá đột nhiên của chị làm cho hoa mắt, theo bản năng gật đầu, lại vội vàng lắc đầu. Không đau mới lạ, nhưng không muốn làm cho chị tự trách. "Xì!" Mộ Tuyết thấy bộ dáng ngốc của Tư Băng lúc gật đầu lúc lắc đầu, không khỏi cười ra tiếng, "Đứa ngốc, rốt cuộc là có đau hay không? Không cho nói dối!" "Có một chút... không phải rất đau" Tư Băng nhẹ nhàng trả lời. "Chị xin lỗi." Mộ Tuyết biết Tư Băng băn khoăn cảm thụ của mình, thật cảm động. Khẽ vuốt hai má hồng hồng của Tư Băng. "Không sao cả! Dùng đá lạnh chườm là hết ah." Tư Băng trấn an chị. Nhưng do đang cảm nhận lòng bản tay mềm mại của chị, thấy chị đang chăm chú nhìn mặt mình, dựa vào lại gần như vậy, Tư Băng cảm giác được hô hấp của mình có chút dồn dập. "Ngốc!" Mộ Tuyết cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Tư Tư, ngẩng đầu liền thấy Tư Tư đang nhìn chằm chằm mình, làm Mộ Tuyết nhớ tới ánh mắt Tư Tư nhìn mình trong phòng tắm lúc nãy, cũng nhớ đến chuyện Tư Tư làm với mình trong phòng tắm, đột nhiên thấy xấu hổ. "Ba" một tiếng đánh vào mặt Tư Băng nhưng hầu như không dùng sức gì cả. "Đau" Thấy chị đột nhiên tập kích, Tư Băng phản xạ có điều kiện kêu lên. "Xứng đáng!" Mộ Tuyết thật không khách khí đáp lại. Sau đó đột nhiên nhón chân rất nhanh hôn hai má Tư Băng, rồi nhanh chóng xoay người chạy đi lấy đá. Phải nhanh làm tan bầm trên mặt Tư Băng, nếu không ngày mai làm sao gặp người ta, biết vậy lúc nãy đừng dùng quá nhiều sức là tốt rồi. Mộ Tuyết một bên lấy đá một bên hối hận tự trách mình. Bên này Tư Băng vì cử chỉ đột nhiên của chị mà ngây dại, sờ sờ nơi vừa bị hôn, "Chị gần đây đúng là thay đổi thất thường, một hồi vui vẻ một hồi tức giận, nhưng chị như vậy lại rất dễ thương nha." Tư Băng phục hồi tinh thần lại miên man suy nghĩ. "Phát ngốc gì nữa thế! mau tới đây chườm đá!" Mộ Tuyết đem đá tới thì thấy Tư Băng đang ngây ngô cười. "Dạ!" Tư Băng ngoan ngoãn ngồi xuống sopha, đưa mặt mình đến trước mặt chị, Mộ Tuyết thật tự nhiên đặt đầu Tư Băng lên đùi mình, bắt đầu chườm đá. Tư Băng nằm trên đùi chị, một bộ dáng thật hưởng thụ chị chườm đá cho mình. Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng cười cười biểu lộ cảm giác thoả mãn, tuy nhiên không duy trì được lâu thì không còn như vậy nữa. " Đừng có cử động" Mộ Tuyết khiển trách. - ----------------- Lời của tác giả: Chương 20 bị khoá, muốn sửa nhưng không biết làm thế nào, đành phải bị mất một phần nội dung, làm cho số lượng từ ít, mong các bạn thông cảm. Sau này tôi sẽ chú ý!.... Editor: giờ mọi người đã hiểu vì sao chương 20 ngắn vậy rồi nhỉ:)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]