Đêm đã xuống, trong căn phòng được thắp sáng bằng ánh sáng của dạ minhchâu. Tần Viễn Kỳ gác trán nhìn ra ngoài, qua khung cửa sổ hướng về phía tòa Huyền Lâm Viện ở đối diện. Tâm tư của hắn cứ bồn chồn không yên.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa dám tin nàng đã chấp thuận ở lại cùng hắn, nàng nói yêu hắn.
Đã đêm xuống. giờ này có lẽ Băng Nhi cũng đã ngủ. Hơi thở thơm ngát khôngcòn ở bên cạnh, làm Bắc Thành Vương gia trước giờ hành sự quyết đoán lần đầu tiên trong đời trở nên mờ mịt.
Tất cả là thật sao?
Có lẽ bản thân hắn và nàng đã xảy ra quá nhiều chuyện, trải qua vài lầnsinh tử khó đoán. Tính mạng này khi lấy được trở về, hắn đối với nànglại bất giác trở nên cẩn trọng cùng bất an.
Chống thân mình đứngdậy, bất chấp cơn đau đớn trong ngực vì vết thương chưa lành mà nhóilên. Tần Viễn Kỳ bước từng bước đến cửa, con tim đang xao xuyến khiếnhắn không thể ngồi yên một chỗ, khao khát muốn nhìn nàng. Mỗi bước chânthôi đều tốn của hắn rất nhiều sức lực, hắn thở dồn dập gắng sức bướcđến. Đi qua đình viện, nhìn cánh cửa phía xa mỗi lúc một gần, con timhắn cũng càng thêm gấp gáp mà đập mạnh.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng nàng, hắn lại chần chờ.
Băng Nhi… đã ngủ chưa?
Giờ này hắn lại đến tìm nàng, liệu có phải là đang phá bĩnh giấc ngủ của nàng không?
Tần Viễn Kỳ đắn đo thật lâu, tưởng chừng như phải rút toàn bộ dũng khí mới có thể vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tuyet-hoa/2223096/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.