Tình trạng của Tần Viễn Kỳ khiến Hàn Băng Băng bất an. Nàng thực sựkhông hiểu hắn đang vướng vào chuyện gì. Hắn không muốn gặp nàng, mộtlời nhắn gửi cũng không có, một chút thông tin cũng không cho nàng biết. Biểu hiện lại xa cách nàng như vậy.
Hàn Băng Băng nằm ghé sát bên giường nhìn xuyên qua tấm màn che màu tím nhạt. Mưa vẫn nặng tiếng rơibên ngoài kia, sấm chớp cùng gió giật như đang đe dọa thứ ánh sáng yếuớt duy nhất trong căn phòng. Trên giường chỉ có duy nhất mình nàng, đơncôi lạnh lẽo. Không còn sự ấm áp của thân thể người ấy đến sưởi ấm chonàng mỗi đêm nữa.
Hắn sao đột nhiên lại tránh mặt nàng như vậy?
Không lẽ, hắn đối với nàng…bắt đầu xuất hiện cảm giác nhàm chán sao?
Đối với nàng… không còn yêu thương lưu luyến nữa sao?
Một tia chớp xoẹt qua, ánh sáng trắng chớp qua khung cửa chiếu vào phòngmang theo thứ âm thanh đanh thép như muốn xé tan trời đất. Hàn Băng Băng ngồi bên giường giật mình giữ chặt lấy chăn trong tay. Đúng lúc này,cửa phòng cũng bị đẩy mở.
Nàng vén màn lên nhìn ra, hốt hoảng nhìn thấy bóng người to lớn lừng lững đứng trước cửa phòng. Từng giọt nướctrên mái tóc hắn nhỏ xuống, toàn thân ướt sũng vì nước mưa từng giọtngưng đọng rơi xuống nến nhà. Trong ánh sáng nhập nhằng chớp động liênhồi, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn nàng, dáng người cùng hơi thở mang theo một sự xâm chiếm cuồng dã cùng mãnh liệt.
– Viễn Kỳ.
Đãhơn bảy ngày không nhìn thấy hắn, lúc này Hàn Băng Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tuyet-hoa/2223042/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.