Từ căn nhà trúc hắt ra những ánh nến dịu dàng xuyên qua khe cửa, inbóng xuống sân ngoài như những bông hoa mập mờ rung động. Bên trongphòng, bàn đồ ăn đã nguội đi từ bao giờ, hai nữ nhân mỗi người một gócphòng tâm tư không ổn không ngừng đưa mắt nhìn ra ngoài.
– Tiểuthư! Muộn như vậy sao bà bà vẫn chưa về? – Liễu Nhi mím môi ngóng racửa. Nóng vội bấm ngón tay lo lắng. Từ ngày nàng và tiểu thư đến đây,chưa bao giờ thấy bà bà đi muộn như vậy cả.
– Ta cũng không biết! – Hàn Băng Băng lắc đầu, trong lòng không rõ từ đâu dâng lên một nỗi bất an khiến nàng bồn chồn không yên.
Từ sáng ngày hôm nay bà bà đã rất lạ, cả ngày bà bà đều yên lặng không mởlời mắng hai người một câu nào. Trước khi ra khỏi nhà còn xoa nhẹ đầunàng và Liễu Nhi, nói rằng hôm nay đừng chờ bà ăn cơm.
Tuy mọi lần khi ra ngoài bà đều nói câu này. Nhưng không hiểu vì sao cùng một câunói, nàng lại có cảm giác giống như… giống như không còn cơ hội để gặplại nữa.
Con chim nhỏ trong ổ rơm dường như cũng thấy được trongnhà có chút bất thường. Nó ngóc cái đầu dậy nhìn nàng chăm chú. Hàn Băng Băng thở dài vuốt nhẹ lớp lông vũ mềm mại trên người nó, mệt mỏi nhắmlại đôi mắt che giấu tâm trạng nặng nề.
Tại sao nàng lại cảm thấy có một linh cảm rất xấu chứ.
Bên ngoài dường như vang lên tiếng động. Cả hai người đều lập tức ngửng đầu lên, Hàn Băng Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tuyet-hoa/2223029/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.