Đêm sương càng thêm lạnh, nằm trong ổ chăn xa lạ không mấy ấm áp khiến thân thể mềm mại bất an trở mình, vô thức lui vào luồng nhiệt ấm áp duy nhất bên cạnh thả lỏng thân mình rồi vùi sâu vào giấc ngủ. Dù đã nằm trong chăn đệm được một lúc lâu, nhưng đầu ngón tay của nàng hở ra ngoài chăn đặt trên lồng ngực của nam nhân lại có phần thanh lạnh. Còn nam nhân kia dường như vẫn còn chưa ngủ, hắn mở ra cặp mắt sáng tràn đầy thanh tỉnh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng bao vào trong chăn, lại kéo chăn đệm lên cao thêm một chút. Ánh nến dịu dàng chiếu lên dung nhan xinh đẹp của người con gái xinh đẹp trong ngực, Tần Viễn Kỳ im lặng ngắm nhìn hồi lâu rồi thở dài nhắm mắt lại. Nhìn nàng không chút phòng bị ở trong lòng hắn ngủ thật say, thập phần đều là yên tâm và dựa dẫm, một thứ cảm xúc không rõ ràng chậm rãi lên men từng chút một rồi đâm vào lồng ngực khiến hắn nôn nao, bờ môi mỏng mím chặt ghé sát bên trán nàng, trong lòng lại chất đầy phiền muộn.
Đây không phải là điều hắn luôn muốn có được hay sao?
Cẩn thận gém chăn cho nàng, Tần Viễn Kỳ không tiếng động ngồi dậy. Hắn vươn tay lấy ngoại bào treo đầu giường khoác vào người rồi đứng dậy bước ra ngoài. Gió đêm thối qua khiến tâm trí của hắn càng thêm thanh tỉnh, cành trúc xào xạc trong gió đêm giống như tâm tư của hắn lúc này vì nàng mà bị đè nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tuyet-hoa/2223003/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.