Tiếng nói phát ra từ căn phòng phía sau rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Minh Vũ dâng lên sự sợ hãi.
Liễu Nhi…?
Muội ấy… không phải là đã chết rồi sao?
Minh Vũ bước từng bước khó khăn đến trước cửa căn phòng, hắn chưa từng biết bản thân sẽ có ngày cảm thấy quãng đường chỉ có vài bước chân này lại vất vả đến thế. Đến bàn tay đặt lên cánh cửa cũng trì trệ thoáng run run.
Thật sự là muội ấy sao…?
Nếu thật sự là muội ấy thì sao…?
Nhưng… nếu đây đơn giản chỉ là ảo giác của chính bản thân hắn thì thế nào?
Minh Vũ đấu tranh trong lòng, bàn tay nâng lên lại không hạ xuống được. Cảm giác vừa hi vọng vừa lo sợ này ép hắn đến hoảng loạn, không còn cách nào khác là hít một hơi thật sâu kéo về một chút trấn tĩnh cho mình.
“Cốc….cốc…”
Hắn gõ nhẹ lên tấm cửa gỗ.
Bên trong không hề có tiếng nói đáp lại, Minh Vũ mím chặt môi, thanh âm trầm thấp ngập ngừng nói vọng vào trong.
– Cô nương…!
Vẫn không có người trả lời lại.
Lồng ngực Minh Vũ nổi lên sự bát an không hề biết teenm cảm giác nóng vội không thể nhẫn nại khiến lực đạo trên cánh tay hắn tăng thêm vài phần, giọng nói cũng không khỏi cao lên đầy nôn nóng.
– Cô nương! Thỉnh mở cửa một chút!
Sự im lặng bên trong chọc hắn rối lên, tiếng đạp cửa của hắn lại càng trở nên dồn dập.
– Liễu Nhi? Là muội phải không?
”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tuyet-hoa/2222998/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.