Đời người, liệu có thể tồn tại mấy ai là thật lòng? Đời người, tại sao cứ phải là người lừa ta gạt, làm tổn thương lẫn nhau? Mang đến thù hận, mang đến ai oán rồi đau khổ, từng bước hình thành một nỗi ám ảnh trong tâm tưởng của người bị làm tổn thương. Tận mắt chứng kiến bạn trai cùng với cấp trên của mình dây dưa, cô như chết lặng. Hóa ra, ngay cả tình yêu cũng không thể nào tin tưởng được. Hóa ra, ngoại trừ chính bản thân mình ra, chẳng một ai đối tốt với ai thật lòng. Đau khổ, như vậy có thể thay đổi được sự thật hay sao? Trái tim đã tổn thương, làm sao có thể lành lại đây? Áo rách có thể vá, nhưng trái tim thì không! Nó liền lại, tạo những vết sẹo dài, đau đớn vô cùng.
Cứ ngỡ là một tình yêu ngọt ngào, khắc cốt ghi tâm, không ngờ chỉ là tự mình đa tình. Cô yêu quá nhiều để rồi đau quá nhiều, liệu có xứng đáng hay không? Tim đau, lòng đau, tất cả mọi thứ đều đau đớn, đau đớn đến vô hồn. Lặng lẽ nhớ lại đoạn kí ức đã từng tươi đẹp, đâu có ai là có thể thoát khỏi sự nhung nhớ? Cứ nghĩ cuộc đời này sẽ chấm dứt tại đây, cô sẽ khóa chặt trái tim mình. Nhưng bất ngờ xuyên không, trái tim cô lại trót đánh rơi một lần nữa...