Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Thu mới vừa từ hôn mê tỉnh lại, thân thể vốn là suy yếu cũng không có quá nhiều khí lực. Quạt xếp đánh vào lòng bàn tay Lạc Băng Hà, chỉ là có chút đỏ, tổn thương cỡ này đối với nam chính bàn tay vàng Lạc Băng Hà mà nói, chỉ cần xoa hai lần liền có thể làm dịu đi, ngay cả thuốc cũng không cần bôi.
Hắn hoàn toàn không biết kỹ năng diễn của Lạc Băng Hà thực tinh xảo, y kêu thê thảm vô cùng, buồn bã oán oán. Ai mà không biết còn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu dùng lực cực kì mạnh đánh y.
Lạc Băng Hà nhận "một đòn nặng" bất chợt, Thẩm Thanh Thu nguyên lai tưởng rằng y sẽ cố gắng tránh hắn. Ai mà ngờ được Lạc Băng Hà đối với hắn chiếu cố càng thêm tận tâm tận lực. Trong thời gian tu dưỡng, Thẩm Thanh Thu ăn ngủ mỗi ngày, ngủ rồi ăn, ngẫu nhiên nhìn xem sách, chơi vài ván cờ, vạn sự đều không cần nhọc lòng.
Cuộc sống thoải mái dễ chịu bị phá vỡ tại một đêm khuya yên tĩnh.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên bừng tỉnh trong lúc ngủ, hắn phát giác được có khí tức ma tộc, theo bản năng tay nắm thân Tu Nhã kiếm, nín thở đưa mắt vòng quanh gian phòng. Lúc này phòng bên vẫn sáng đèn, có chút ánh sáng lọt vào phòng hắn. Thẩm Thanh Thu đi khẽ tới, chỉ có Lạc Băng Hà nằm tại trên giường.
Lạc Băng Hà tựa hồ ngủ được không quá an ổn, lăn qua lăn lại tạo ra tiếng động rất nhỏ. Thẩm Thanh Thu thu hồi Tu Nhã kiếm, đi tới bên người Lạc Băng Hà, ôn nhu sờ lấy trán y đồng thời một cỗ linh lực chậm rãi nhập vào thân thể Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà cũng dần dần an ổn, chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thanh Thu quay người trở lại phòng ngủ chính, lúc này mới phát hiện bên gối có một cái phong thư. Sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến hóa, chắc chắn không có người thứ ba trong gian phòng mới cẩn thận mở thư đọc, sau đó dùng linh lực thiêu huỷ.
Đem hôm sau, Thẩm Thanh Thu lặng yên không một tiếng động rời đi trúc xá. .
||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
Thiên Học Thành sau khi trải qua cuộc chiến, phòng xá ở trong phạm vi tấn công đã bị sập, dân chúng không có chỗ ở, chỉ có thể trước tiên dựng lều vải ở cạnh nhà mình, sau đó cùng với sự trợ giúp của tiên môn mà từ từ xây lại.
Thẩm Thanh Thu mặc trường sam màu xanh hành tẩu trên đường phố. Hắn thuận theo chỉ thị trong thư, băng qua đường phố mua sắm, đi ngang qua lộ thiên bục giảng, rồi đi vòng dọc theo bờ hồ, chui vào đường tràn ngập son phấn bột nước cùng xa hoa truỵ lạc.
Làm sao lại chọn nơi như thế này? Thẩm Thanh Thu dằn xuống cảm giác quỷ dị xấu hổ trong lòng, tay mở quạt xếp nhẹ lay động, chậm rãi tiến vào tửu lâu xa hoa nhất nhất ở đây.
Lập tức liền có hai vị cô nương một trái một phải quấn lên đến, kéo cánh tay Thẩm Thanh Thu cười không ngừng. Các cô nương nói: "Vị khách quan hảo hảo anh tuấn. Tối nay thiếp thân bồi ngài làm chút sự tình khoái hoạt nha?"
Thẩm Thanh Thu cũng không có bối rối. Hắn lễ phép cười cười, hỏi: "Chủ nhân Thiên Tự phòng có ở đây không?"
Đôi mắt hai vị cô nương tỏa ánh sáng, đối Thẩm Thanh Thu càng thêm ân cần: "Nguyên lai là khách của chủ gia! Chủ gia đợi ngài đã lâu. Mời đi bên này."
"Cái gì? Hắn là lão bản của các ngươi?"
"Đương nhiên không phải. Chỉ là chủ gia thường xuyên chiếu cố bọn tỷ muội, tỷ muội chúng ta chính là có ơn tất báo liền nhận hắn làm chủ nhân."
Thẩm Thanh Thu đại khái hiểu rõ tình huống người thần bí, đi theo hai vị cô nương lên lầu. Mới đi đến đầu cầu thang, tai hắn liền nghe được một bài giai điệu nhẹ nhàng từ sau cửa truyền đến.
"Xuân sơn tốt phong cảnh nha ~"
"Đẹp bất quá Thanh Thu quân nha ~"
Thẩm Thanh Thu:???
Ngọa tào ngọa tào ngọa tào! Đây không phải Xuân Sơn Hận sao? Mẹ nó xuất hiện sớm vậy a a a!!! Chờ chút! Vì sao lại có Xuân Sơn Hận? Người biết ca khúc này chỉ có......
Thẩm Thanh Thu nghĩ đến khả năng nào đó, giận dữ đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy kẻ cầm đầu đang ngồi ở trước bàn tròn, mặt đầy nghiêm túc thưởng thức rượu ngon.
Không khí nháy mắt bị đông cứng. Người kia thấy kẻ không xin phép mà vào chính là Thẩm Thanh Thu, thần sắc hơi hòa hoãn chút, sương lạnh trên mặt đất tán đi với tốc độ lấy mắt thường cũng có thể thấy được.
Gã giơ tay lên để các cô nương lui ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu trầm mặt ngồi ở trước mặt gã, hỏi: "Mạc Bắc quân, ngươi đây là ý gì?"
Mạc Bắc quân phối hợp nhấp một ngụm rượu.
"Quả nhiên, lúc nghe thấy Xuân Sơn Hận mà có phản ứng như vậy chỉ có Ma hậu Thẩm Tiên sư. Mà Ma hậu xuất hiện ở chỗ này, có nghĩa là Tôn Thượng cũng bỏ mình ở trong trận đại chiến đó?"
Lượng tin tức trong câu nói này có chút lớn, Thẩm Thanh Thu cần chút thời gian tiếp thu. Nhưng trước đó, Thẩm Thanh Thu không thể không đưa ra yêu cầu trước: "Ngươi ngừng một chút, Ma hậu là cái gì? Ta không biết! Mạc Bắc quân tốt nhất về sau không cần đề cập đến."
Tay rót rượu của Mạc Bắc quân dừng lại, hiếm thấy lộ ra biểu lộ nghi ngờ: "Làm sao? Sống lại một đời, người không định cùng Tôn Thượng ở một chỗ nữa à? Nhưng ta nhìn hai người các ngươi...... rất có tình cảm?"
Thẩm Thanh Thu ôm trán, quả nhiên có chút sự tình cùng ma tộc nói không được. Hắn đong đưa quạt xếp, quyết định bỏ qua những chủ đề nhàm chán này. Dù sao bọn hắn cùng là người kiếp trước, khó được chạm mặt, đương nhiên phải bàn sự tình trọng yếu hơn.
Tỉ như, tên địch nhân kia đến tột cùng là ai?
Tỉ như, Mạc Bắc quân cùng Thượng Thanh Hoa cuối cùng sống sót hay không?
Tỉ như, Mạc Bắc quân vì cái gì cũng sẽ "Trùng sinh"?
Chỉ là Thẩm Thanh Thu cảm thấy khả năng cao Mạc Bắc quân không biết đáp án những vấn đề này. Mà Mạc Bắc quân có thể xuất hiện ở chỗ này cũng chính là khẳng định kiếp trước Thượng Thanh Hoa đã chết rồi. Có lẽ Thượng Thanh Hoa cũng cùng hệ thống giao dịch gì đó mới khiến Mạc Bắc quân có thể trùng sinh.
Như vậy vấn đề hiện tại chính là, Mạc Bắc quân biết trước tương lai có phải là có kế hoạch gì hoặc là bố trí gì rồi? Hay là, khi đối phó kẻ thù tương lai, hai người bọn họ có khả năng liên thủ hợp tác đúng không?
Thẩm Thanh Thu sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng. Mạc Bắc quân đặt chén rượu xuống, giọng điệu một người từng trải khuyên bảo: "Ta đều hiểu. Xem ra sống lại một lần, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Giữa người cùng Tôn Thượng cũng chỉ có thể xem thiên ý."
Chờ một chút? Ngươi hiểu cái gì rồi? Lại nói các ngươi ma tộc, nhất là quý tộc ma tộc, các ngươi có thể đừng lung tung não bổ hay không a!!! Thẩm Thanh Thu tay đong đưa quạt xếp cứng lại, hơn nửa ngày cũng không biết làm như thế nào đáp lại câu nói này.
Mạc Bắc quân đột nhiên lại tiến chế độ tư vấn tình cảm, chủ đề trực tiếp chuyển tới sự tình Thẩm Thanh Thu cảm thấy hứng thú.
Mạc Bắc quân nói: "Chính là lúc ta tại mới gặp Thượng Thanh Hoa, cũng lo lắng hắn có phải biến thành người mình không biết không."
"Các ngươi gần đây quan hệ thế nào?" Thẩm Thanh Thu cảm thấy hắn cần thiết quan tâm đời sống tình cảm của người bạn tốt. Tuyệt đối không phải vì nhiều chuyện.
Mạc Bắc quân rót cho Thẩm Thanh Thu một chén rượu đầy, tiếp tục nói: "Vẫn là như thế, một ngày ba bữa đánh."
??? Không phải, các ngươi đều lão phu lão thê, một lần nữa bắt đầu lại sao còn có chuyện đánh?
Thẩm Thanh Thu không thể tưởng tượng nổi, hỏi: "Vì cái gì?"
Mạc Bắc quân trả lời: "Ta gặp qua Tôn Thượng một thế giới khác. Cũng biết ở thế giới đó giữa ta và Thượng Thanh Hoa xảy ra chuyện gì."
"Cho nên......" Thẩm Thanh Thu có chút không rõ suy đoán: "Ngươi là xác nhận Thượng Thanh Hoa thế giới này đến cùng là Thượng Thanh Hoa nào sao?"
Mạc Bắc quân bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cái gì, thật đúng vậy? Mạc Bắc quân ngươi OOC đó ngươi có biết không? Ta biết ngươi thời gian sau có chút quản vợ, nhưng là hiện tại vẫn chưa có chuyện gì cả, lo được lo mất như thế là sao a!
Thẩm Thanh Thu không nói nên lời, lại hỏi: "Vậy ngươi bây giờ xác nhận sao?"
Mạc Bắc quân gật đầu.
"...... Đã xác nhận rồi, vì cái gì còn muốn đánh hắn?"
"Ta đã nghĩ rồi, sở dĩ ở kiếp trước có thể cùng Thượng Thanh Hoa ở một chỗ, đại khái có liên quan với ta đánh hắn ở giai đoạn trước."
???
"Nếu là ta đột nhiên thay đổi thái độ, đối tốt với hắn, hắn sẽ chỉ cảm thấy ta mềm yếu có thể bắt nạt, nói không chừng đã sớm chạy. Làm sao đối ta nghe lời răm rắp?"
???
"Còn nữa, chúng ta ưu thế lớn nhất chính là biết được tương lai, vì không để tương lai biến hóa quá lớn, chúng ta phải cẩn thận duy trì hiện tại. Chỉ cần lịch sử hai thế giới không sai biệt lắm, như vậy khả năng lớn tương lai sẽ phát triển theo hướng chúng ta biết rõ."
......
"Cho nên vì cam đoan Thượng Thanh Hoa cùng kiếp trước đồng dạng. Một ngày ba bữa đánh, thiếu một đều không được."
Sự ngưỡng mộ của Thẩm Thanh Thu tự nhiên sinh ra. Mạch logic của ma tộc quả nhiên không thể theo lẽ thường ước đoán, chính là không giống chúng ta nhân loại! Hắn làm như thế nào nói cho gã, coi như không có một ngày ba bữa đánh, Thượng Thanh Hoa vẫn là cái kia Thượng Thanh Hoa, nội tâm là Máy bay đại đại Thượng Thanh Hoa.
Thẩm Thanh Thu không thể không ở trong lòng thắp ba nén hương cho Máy bay đại đại.
Mạc Bắc quân lại nói: "Không phải ngài cũng tận lực duy trì lịch sử à? Ta nghe qua Tôn Thượng đã trải qua sơn môn phạt quỳ cùng đồng môn ẩu đả. Mà ngài, bây giờ đồng thời không có biểu hiện thân mật cùng Thượng Thanh Hoa. Về phần khác...... Mặc dù cùng kiếp trước có khác biệt lớn, nhưng đến cùng vẫn là trở lại quỹ đạo."
Có khác biệt lớn? Trở về quỹ đạo? Thẩm Thanh Thu thu hồi quạt xếp, hỏi: "Ma tộc ở Huyễn Hoa Cung cùng Thiên Học Thành, Mạc Bắc quân có biết cái gì không?"
Mạc Bắc quân vuốt vuốt chén rượu, lời nói gay gắt: "Chỉ biết có người nhằm vào tiên sư, đặc biệt đặt ra bẫy. Vì chính là để tiên sư chết trong cuộc chiến cùng ma tộc."
Thẩm Thanh Thu vội hỏi: "Là ai?"
"Nhân tộc tính tình âm hiểm, giỏi về ẩn nấp hành tung." Mạc Bắc quân dừng một chút, lại bổ sung: "Đại khái có thù cùng tiên sư."
Thẩm Thanh Thu cảm thấy đau đầu, rốt cục uống chén rượu.
"Kỳ thật lần này tìm tiên sư còn có chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Chính là xác nhận một chút, người có còn muốn đem Tôn Thượng đẩy vào vực thẳm Vô Gian hay không?"
Thẩm Thanh Thu trầm mặc không nói. Mạc Bắc quân đạt được đáp án, lưu lại mấy cái linh thạch rồi đi đến trước cửa sổ.
Mạc Bắc quân: "Như thế ta liền cáo lui trước. Tiên sư nếu như muốn gọi cô nương hoặc là nghe khúc, những linh thạch này cũng coi như là đủ."
Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Mạc Bắc quân, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Mạc Bắc quân không có trả lời.
Thẩm Thanh Thu đong đưa quạt xếp, thản nhiên nói: "Ta làm sao tìm ngươi?"
"Tiên minh đại hội, tự sẽ gặp nhau."
Giống như lần đầu gặp Mạc Bắc quân ở kiếp trước, đầy tác phong của một NPC. Mạc Bắc quân vận dụng di hình hoán ảnh, lặng yên không một tiếng động xuất hiện, lại lặng yên không một tiếng động biến mất, để người không làm rõ ràng được gã đến cùng muốn làm gì. Phảng phất như ý nghĩa sự xuất hiện của Mạc Bắc quân chính là để cung cấp một chút thông tin hoặc thúc giục kịch bản phát triển.
Thẩm Thanh Thu nhức đầu ngồi trên ghế, đong đưa quạt xếp. Hắn cũng là tuyệt đối không ngờ rằng, lần này đặc biệt vụng trộm chạy ra ngoài gặp mặt, chuyện trọng yếu không nói bao nhiêu, thông tin hai bên cũng không thế nào trao đổi, phần lớn cuộc trò chuyện thế mà đều là xoay quanh tầm quan trọng cùng với hợp lý của vấn đề bạo lực gia đình trước hôn nhân?
Thôi, dù sao tương lai thời gian còn rất dài, có rất nhiều cơ hội để nói về chính sự.
Chỉ là......
Thẩm Thanh Thu nhìn linh thạch trên bàn, nghe thấy các cô nương dưới lầu vui vẻ nhảy cẫng đang tiến gần. Thẩm Thanh Thu không thể không nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề ——
Hay là uống một ít rượu, nghe một chút dân ca lại trở về? Dù sao cũng đến rồi, lại là Mạc Bắc quân mời khách! Lãng phí rất đáng tiếc!
Các cô nương lắc mông đi vào, Thẩm Thanh Thu bất giác trốn về phía sau, nhưng vẫn là cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Các ngươi sẽ hát khúc nào?"
Sau đó quạt xếp hắn khép lại, rất khẳng định bổ sung: "Miễn không phải là ca khúc lúc ta tiến vào."
Các cô nương cười nhẹ nhàng, vừa mới chuẩn bị đáp lời, vách tường gian phòng đã bị đục thủng. Giữa tiếng kinh hô, Liễu Thanh Ca đỏ mặt vọt vào, hắn gắt gao bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu đang đong đưa quạt xếp, giận dữ mắng mỏ: "Ngươi làm sao lại tới nơi như thế này? Ngươi có biết không nơi này là, nơi này là...!"
Thẩm Thanh Thu nháy mắt mấy cái, nghi hoặc: "Sư đệ làm sao cũng tới?"
Mặt Liễu Thanh Ca nháy mắt từ đỏ chuyển xanh, từ xanh biến đen. Hắn vứt xuống ngân lượng rồi lôi Thẩm Thanh Thu ra ngoài.
Liễu Thanh Ca nói: "Ngươi vẫn là suy nghĩ làm sao giải thích với chưởng môn sư huynh đi!"
???? Không phải, ta chỉ là nghe hát thôi!
Ký ức xa xăm dần dần hiển hiện. Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ tới mấy trăm năm trước dưới sự trợ giúp của Mộng Ma mà làm nhiệm vụ bù đắp nhân vật Thẩm Cửu, hắm kém chút hai tiếng ngọa tào liền muốn thốt ra!
Làm nhân vật phản diện cặn bã, mặt ngoài tiên phong đạo cốt, tao nhã nho nhã, sau lưng liền nhất định âm hiểm xảo trá, làm đủ trò xấu. Ở nguyên tác, hàng nguyên bản không phải cũng là đi dạo kỹ viện ôm nữ nhân đi ngủ bị người Bách Chiến Phong nhìn thấy sao! Cho nên kiếp này, kể từ khi hắn đạt danh hiệu "Tu Nhã kiếm", sự tình dơ bẩn tự nhiên cũng là có làm qua. Ngay cả khi hắn không có làm qua, cũng phải bị hiểu lầm làm qua.
Nghĩ đến Mạc Bắc quân trước đó nói câu "Mặc dù cùng kiếp trước có khác biệt lớn, nhưng đến cùng vẫn là trở lại quỹ đạo", cho nên, ngươi mẹ nó thật đúng là NPC thúc giục kịch bản a!
Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm thấy tâm thật mệt mỏi. Hắn nói hắn oan uổng, cũng không biết chưởng môn sư huynh tin hay không.
Sau đó dưới sự "áp giải" của Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu được đưa tới trước mặt Nhạc Thanh Nguyên. Nhạc Thanh Nguyên vốn tốt tính cũng sửng sốt mà huấn Thẩm Thanh Thu trọn vẹn hai canh giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.