Điều đầu tiên mà Thẩm Thanh Thu làm khi cầm roi trúc chính là dùng sức bẻ gãy nó, hắn thậm chí còn đem linh lực rót vào trong đó chỉ mong có thể làm gãy được. Nhưng mà ngoài sức tưởng tượng của Thẩm Thanh Thu, dù thân roi bị hắn dùng sức thành hình dạng uốn lượn muốn gãy rồi nhưng lại không có chút nào dấu hiệu muốn đứt gãy. Hắn đành phải buông tay ra, chỉ nghe bộp một tiếng, roi trúc phát ra thanh âm đáng sợ đánh vỡ không khí, nháy mắt bắn về nguyên dạng.
Thẩm Thanh Thu tinh tế dò xét nó. Roi trúc vốn là chế từ cây trúc trên Thanh Tĩnh Phong, quanh năm suốt tháng nhiễm chút thư hương linh khí, lại từ các đời trước phong chủ sử dụng mấy trăm năm, roi trúc mặt ngoài đã được bọc giấy, xem ra vô cùng nặng nề, có cảm giác vô cùng có uy nghiêm trang trọng cho nên đã lột xác thành pháp khí sơ cấp.
Đồ do hệ thống sản xuất tất nhiên thuộc tinh phẩm. Bẻ đi bẻ lại vẫn không gãy, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể đem nó đặt trong tay Lạc Băng Hà, phân phó một câu: "Trước thay vi sư cất kỹ."
"Ân, sư tôn."
Dân chúng vây xem ở đây có không ít thương nhân vào Nam ra Bắc, thậm chí còn có người tài ba chuyên môn mua bán pháp khí, lúc này lên tiếng kinh hô: "Kia là pháp khí! Pháp khí có linh, đã nhận chủ."
"Có ý gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ! Pháp khí loại này không phải chủ nhân không thể dùng! Trời ạ! Chẳng lẽ nói Thiên Học Thành văn chương điển tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thu-su-ton-vi-thuong/1170285/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.