Hắn liền đi đến, nơi mà thấy hai người trung niên kia cất dấu trong hốc đá đó, một nữ hài tử, hắn đi đến dùng kiếm chém bay những bụi cỏ, Thiên Hồng liền nhìn thấy một nữ hài tử. Nằm trong đó không có lớn tiếng, nhưng mà nước mắt thật sự đã chảy ra.
Thiên Hồng liền nói: "Hài tử ngươi làm sao ở đây?" Mạn Chi lúc đó liền đáp: "Phụ mẫu bỏ rơi ta ô ô." Thiên Hồng thấy vậy liền đưa hai tay ra ôm lấy nàng.
Lại nhớ đến câu nói trung niên nữ nhân nói với hắn, liền hiểu ra. Lớn tuổi như vậy mới có thể sinh một tiểu hài tử, vậy chắc chắn hai người rất cực khổ ah, hắn liền rủ lòng thương thu nhận Mạn Chi.
Thanh Chi nghe vậy trên tay Thiên Hồng nước mắt liền rơi xuống khóc lóc nói: "Mẫu thân, Phụ thân ô ô ta xin lỗi ta xin lỗi. Ta còn tưởng rằng người bỏ ta đây ô ô, Mạn Chi xin lỗi, Mạn Chi xin lỗi."
Thiên Hồng ngước đầu nhìn lại, xoa xoa đầu nàng nói: "Thanh Chi, con bây giờ không còn là Mạn Chi nữa, thù của con ta đã báo. Nhưng ta không thế cứu sống phụ mẫu con được."
Bên cạnh đứng trước mắt Thiên Hồng cùng Vân Phàm, hắn cảm thấy rất tội lỗi đây, tuy hắn chỉ là tiểu hài tử nhưng có khí ức kiếp trước, cũng coi như là trưởng thành.
Hắn liền nói: "Thanh Chi, ta xin lỗi không nên nhắc đến chuyện này." Thanh Chi nàng khóc lóc, nàng rất kiên cường nhưng phụ mẫu chết nàng không còn khả năng kiên cường. Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2556775/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.