Không những Vân Phàm suy nghĩ như vậy, Lăng Thanh cũng không khác biệt hắn là bao.
Lăng Thần hắn trên cao hư không, ý thức được sư tỷ không còn xa xa. Linh khí xung kích, nhắm mắt.
Tai lắng nghe, không có độc tĩnh, là hạt mưa rơi. Lăng Thần hắn tai không thể một mình nghe tìm kiếm dấu bước chân.
Hạt mưa, quá lớn âm quá to, hắn không thể nào tập chung tinh thần.
Sư tỷ, ngươi rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào? Cảnh giới ngươi không có giới thiệu qua, một mực bắt đầu?
Lăng Thần suy nghĩ, sau lưng Lăng Liên đưa thương, bùm. Lăng Thần thân ảnh bay xa ra ngoài, hắn xoay người trong hư không cao trên trời.
Bên dưới là đệ tử ánh mắt kinh ngạc mà nhìn, Lăng Thần bình ổn lại tâm tình. Nhanh chóng, chưa đợi hắn suy nghĩ.
Một đạo thương, trong hai thủy thương chợt hướng công kích. Vạn kiếm quy tụ, chạm mặt cùng thủy thương còn lại, hóa thành thủy.
Rơi xuống như mưa, Lăng Thần: "Hỏa Vũ Kiếm." thanh kiếm, từng đường vân linh khí màu xanh lửa.
Hội tụ, Lăng Thần cười đắc ý khặc khặc.
Bỗng nhiên, Lăng Thần hắn ngực hơi ưỡn về phía trước. Quay đầu lại thủy thương đã đâm qua sau lưng hắn.
Lăng Thần không thể tin được: "Ta không có cảm nhận qua sát khí, làm sao mà?"
Sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Ta cũng như ngươi, không cảm nhận được đạo thủy thương này, giống như là dịch chuyển từ hư không này sang hư không khác."
Lăng Liên, nhìn ra vẻ mặt thất thần của Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2556252/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.