🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên trong hắn đan điền, màu xanh băng linh khí đang không ngừng toàn bộ bao trùm lấy hắn.

Vân Phàm xung quanh là từng đường vân màu băng linh khí, thân thể hắn thấy đều có màu băng linh khí bay lên cao.

Vân Phàm không ngừng cố gắng thông tất cả kinh mạch, Vân Phàm bỗng nhiên mở mắt thở hồng hộc, xung quanh hắn linh khí màu xanh mới dần dần giảm bớt.

"Cuối cùng, ta cũng thành công Kết Đan cảnh ngũ giai." Vân Phàm thở phào nhẹ nhõm, bỗng cửa phòng mở ra, Thiên Thanh Mạn Chi bước vào.

"Vân Phàm ca ca, ta cần hoàn thành tứ khảo hạch cho nên ta đã đổi hướng thuyền bay. Chúng ta có khả năng rất khó khăn trở về."

Vân Phàm gật đầu, không hỏi nhiều. Đứng dậy bước ra khỏi giường đi đến mũi thuyền, nhìn xa xa.

Vậy mà cảm nhận được khí tức Nguyên Anh cảnh? Vân Phàm nghiêng đầu nhìn sau lưng Mạn Chi: "Ngươi nói chính là Nguyên Anh cảnh yêu thú?"

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu: "Vân Phàm ca ca, ngươi cảm nhận được?" Vân Phàm không giấu giếm: "Đúng vậy a, ta tinh thần lực tăng cao."

Vân Phàm đứng trên mũi thuyền, bởi vì thuyền bay là hắn Vân Thiên Quốc, cũng như không hề yếu thế cấp bậc thuyền bay.

Tốc độ cực nhanh chóng, mà bay đi. Vân Phàm nắm chặt nắm đấm: "Nguyên Anh cảnh, yêu thú đến thời gian ta ra tay." cũng là bởi vì.

Mạch truyện xoay quanh ba người là Thiên Thanh Nhi, Vân Phàm, Lăng Thần. Mà hắn lại ít đất diễn nhất, như vậy là không thể.

Đã hơn hai trăm chương, hắn xuất hiện ngày càng ít. Bản thân thật sự biến thành người qua đường nhân vật a.

Vân Phàm cảm thán, như hắn mong ước. Nếu như Lăng Thanh không có đuổi theo giết hắn, còn có lão nhân luôn ở sau lưng hắn bảo vệ.

Vân Phàm cũng không muốn làm như vậy xuất hiện nhiều như vậy nhân vật. Làm một tốt qua đường nhân vật là hảo, đáng tiếc hắn không thể.

Từ đầu đến cuối, hắn đích xác là qua đường nhân vật. Theo hắn tiêu trí mà làm, đáng tiếc bây giờ không thể rồi. Bản thân hắn đã đắc tội Lăng Thanh.

Hai tỷ muội, còn có Lăng Thần. Bản thân là thiên mệnh chi tử, còn hắn bản thân là qua đường nhân vật. Nếu như không phản kháng, dễ dàng bị thiên mệnh chi tử.

Phản phái siêu cấp màn sau, giết chết. Bản thân hắn cũng nên phản kháng. Nhiều lần xuất hiện, Vân Phàm nắm chặt tay.

Hừ, ta Vân Phàm hôm nay muốn uy danh hơn hai trăm chương không có xuất hiện qua ta toàn bộ thực lực. Vân Phàm nhếch miệng.

Sáu tuổi hồi nhỏ, ta còn tự tin ăn chơi. Không có suy nghĩ nhiều, Vân Phàm giờ đây ta đã khác. Cảm nhận nguy hiểm, nên biết suy nghĩ.

Tự tin cũng phải có a, không thể cẩu sống mãi. Vân Phàm đứng trên mũi thuyền bay, càng ngày càng gần Đỉnh núi tuyết phát ra xương mù.

Bên này.

Tiên Đạo Tông căn phòng.

Cổ Hà đang nằm trên giường, Ưu Linh mang theo một đống thảo dược, đặt trên khay gỗ đi vào.

"Cổ Hà, ngươi còn khỏe không? Có đau ở chỗ nào sao? Có bảo ta giúp ngươi băng bó lại vết thương, nếu không như vậy ngươi vết thương."

"Để lại rất nhiều sẹo nha." Ưu Linh che mắt đi vào nói, Cổ Hà lắc đầu: "Ưu Linh ta không có đau." Ưu Linh không nói gì mà nàng một thân màu đen y phục, tóc màu xanh.

Buộc qua sau lưng, hai mắt che bằng vải đen, cùng với một thân đen y phục. Nếu như nàng tóc đen nữa mà nói, thật là đẹp.

Đáng tiếc nàng tóc lại xanh thủy, Cổ Hà muốn đứng dậy: "Ngươi đừng đứng dậy, ta đi lấy đan dược cùng thảo dược, cũng là giúp ngươi khỏi nhanh chóng."

Ưu Linh giống như phát hiện ra mà nói, Cổ Hà gật đầu. Không giám đứng dậy, Ưu Linh một bên đặt xuống khay gỗ: "Đây là ta chuẩn bị cho ngươi linh thảo."

Nàng đặt linh thảo, dùng hỏa bắt đầu chế thuốc. Tay nhỏ lưu loát khống chế hỏa do linh thạch phát ra, tránh thảo dược quá độ mà hư hỏng, cho nên nàng phải chuyên tâm.

Cổ Hà một bên nhìn, lòng đau như cắt. Quả nhiên đầu tiên hắn chọn sai nữ tử đây, cửa phòng đột nhiên mở ra lần nữa thân ảnh xuất hiện là Vô Ngạn.

Nàng cũng đến thăm hắn? Bởi chân truyền đệ tử, đều vẫn lạc trong trận chiến đó. Ngay cả ẩn dấu chân truyền đệ tử cũng coi như vẫn lạc.

Vô Ngạn mang theo một bình đan dược tới, bước vào phòng thấy Ưu Linh đang sắc thuốc, mà Cổ Hà nằm trên giường.

"Cổ Hà ta đến thăm ngươi." Cổ Hà gật đầu, không có ghét nàng, đối phương không thích hắn thì thôi! Ta kiếm khác nữ nhân tính cách cũng không thối nát.

Đến nỗi muốn giết chết đối phương? Bắt đối phương gạo nấu thành cơm! Bản thân hắn cũng minh bạch, đây cũng là gia tộc sắp đặt, nếu không cũng không có như vậy.

Yêu thầm nàng, từ bỏ a, Cổ Hà than vãn. Vô Ngạn theo đó đặt lên bàn bình đan dược, bước tới bên cạnh Ưu Linh: "Ta giúp ngươi, ngươi mắt không rõ."

Cổ Hà mắt không mù, nhìn thấy hai đại mỹ nữ hắn yêu. Một từng yêu, một đang theo đuổi, cảnh đẹp này hắn không thể nào quên.

Cổ Hà thân thể trọng thương lắc đầu, hắn căn bản không thể yêu các nàng, bởi vì hắn chỉ có thể ưu thích một nữ hài tử.

Còn lại Vô Ngạn đã có người nàng thích, hắn Cổ Hà cũng chấp nhận.

Ưu Linh quay đầu, nắm trên tay thuốc, trên khay gỗ còn có thuốc nàng mới thành công tạo.

Bước tới bên giường, ánh mắt che bằng vải nhìn Cổ Hà: "Ta giúp ngươi tháo khăn, lần này ta nhìn không rõ, đau ngươi nhớ kêu."

Vô Ngạn thấy vậy, nàng cũng nên giúp. Một nữ hài, bị mù ngươi thấy nàng chăm chú giúp nàng đạo lữ, tháo khăn bị thương nam nhân!

Ngươi cũng quen thuộc hai người, không giúp sao? Vô Ngạn nàng bước tới: "Để ta, giúp ngươi tháo, mắt ngươi đã mù. Cũng không thể tháo khăn, hắn đau ngươi cũng thấy sót thương."

Ưu Linh quay người, gật đầu: "Nhờ ngươi Vô Ngạn." Vô Ngạn gật đầu, nàng tay lưu loát tháo Cổ Hà khăn băng bó, Cổ Hà thấy là Vô Ngạn tháo khăn cũng làm lạ lẫm.

Nàng lần đầu tiên giúp hắn chữa trị, Ưu Linh nhanh chóng dùng thuốc đắp lên vết thương, nàng còn mở ra đan dược: "Đan dược, ngươi đưa trong miệng."

Nàng lắp ba lắp bắp nói, Cổ Hà không từ chối, nhận lấy. Đưa vào trong miệng, Vô Ngạn ánh mắt không thể rời khỏi Cổ Hà thương tích.

"Thiên giai kiếm pháp, cũng không thể giết chết ngươi, Cổ Hà da thịt xương cốt ngươi rốt cuộc cứng cỡ nào?"

Vô Ngạn nghiêng đầu, Cổ Hà vừa nuốt xuống đan dược. Đang còn thơm mùi Ưu Linh tay, nghe nàng liền hết thơm rồi. Cổ Hà còn may mắn sống sót, còn không nói bây giờ lại bị nàng chê cười như vậy.

Ưu Linh không để ý Hai người, trực tiếp băng bó lại cho hắn: "Chỉ cần vài thiên nữa, ngươi có thể đứng dậy, ta có việc đi trước."

Ưu Linh đứng dậy, thu gom lại nàng tất cả đồ vật. Vô Ngạn gật đầu đứng dậy: "Ta cũng nên rời đi, cáo từ!" Hai thân ảnh đứng dậy, đồng thời rời đi.

Cổ Hà: "Không thể tiễn a, đi thong thả." Cổ Hà cảm nhận mới bôi thuốc, Ưu Linh. Miệng không ngừng lẩm bẩm nàng tên.

Hoa Quốc phía nam.

Lăng Thần: "Mộc Thụ, ngươi nói đầu này Huyết Thổ Long có hay không có khả năng giống như Hoa Vũ nàng ấy, có thể sử dụng Hỏa Nguyên Tố thuộc tính?" Lăng Thần nghi ngờ hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.