"Ngươi nếu như đầu hàng, ta có thể tha mạng của ngươi." Cổ Mộc nằm trên đất: "Nhược Ca tiểu thư, dù ta bị đánh thành dạng này tàn phế."
"Vẫn không ngừng khuyên ngươi, quay đầu là bờ." Cổ Mộc một tay ôm ngực, tay còn lại chống xuống cỏ xanh đất, đều nhuốm máu binh lính.
Cổ Nhược Ca thấy hắn thân thể đã quá tàn tạ, không nói nhiều mà bay đến trước mắt hắn.
Nàng cúi thấp nhìn thẳng ánh mắt không sợ hãi Cổ Mộc, thở dài: "Ngươi cũng không có ác ý, muốn giết ta. Ta gọi ngươi lần cuối tiếng nói mà ta tiểu hài tử hay gọi."
Cổ Nhược Ca thở dài: "Mộc Mộc gia gia." Cổ Nhược Ca nói xong quay đầu bay đi lên tường thành, Cổ Mộc nghe nàng nói như vậy thân thể run nhẹ.
"Đã bao lâu rồi?" ánh mắt hắn nhìn lên trời cao: " Đã bao lâu rồi, Nhược Ca tiểu thư ngươi vẫn là gọi ta một tiếng gia gia." Cổ Mộc ánh mắt rưng rưng khóc lóc.
Quỳ sụp xuống đất: "Nhược Ca tiểu thư, đáng yêu tiểu nữ hài đã không còn, bây giờ nàng một đáng sợ ma nữ."
"Nhưng đâu ai biết, nàng từng có một khoảng thời gian là đáng yêu tiểu nữ hài." Cổ Mộc cười: "Ha Ha, Cổ gia ta liền muốn bị hủy diệt sao?"
"Không thể, nàng tuy vào ma đạo. Vẫn mang trong mình Cổ gia máu mủ mà là bước lên một tầm cao mới."
Cổ Mộc ánh mắt nhắm lại ngã xuống đất, Cổ Nhược Ca bay lên trên tường thành, thấy một đống thi thể, còn có Lưu Vân, Cô Cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2555182/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.