🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạn Chi nhanh chóng quay đầu, đệ tử của nàng cứ như vậy bỏ mặc? Không đời nào a.

Quay lại vài phút trước, Tiểu Hoa đứng trên tường thành: "Ha Ha Hoa Hạ Thành muốn trở thành một thế lực phụ thuộc chúng ta thế lực."

Tiểu Hoa cười cười, thấy rõ thuyền bay đến hừ muốn quay về nhưng nàng không ngờ tới mấy người nói chuyện xong.

Phản loạn quân lính đều tiến lại, còn ta thì sao các ngươi quên ta? Không ra tay các ngươi liền quên mất tiểu Hoa từ đầu đến cuối theo các ngươi?

Tiểu Hoa ánh mắt rưng rưng nhìn thuyền bay đi, mới thấy Mạn Chi bay tới gần nàng, làm Thanh Vũ cảnh giác: "Mạn Chi ngươi quay lại muốn làm gì?"

Thiên Thanh Mạn Chi lắc đầu: "Ta quên mất ta đồ đệ." Thanh vũ nhìn tóc tím nha hoàn nữ tử, không có trong thành mà từ đầu đi với Hoa Quốc.

Hoa Quốc đầu đều bị chém, nàng vẫn chạy thoát a vận khí thật hảo, Mạn Chi một tay ôm lấy Tiểu Hoa mang nàng áp sát ngực

Bay rời đi, Thanh Vũ nhìn sáu cánh thân ảnh rời đi, đến đây ta cũng không còn quan hệ phụ thân trở về là ta đều trở thành Long Thần.

Thanh Vũ quay đầu xuống dưới, dân chúng thấy nàng hô to: "Công chúa, mừng ngươi quay về."

Vô số binh lính cúi đầu nói, Thanh Vũ gật đầu, mắt hướng nhìn thấy Lăng Thần chịu khổ nằm trên hắc xà: "Lăng Thần chịu khổ."

Dân chúng cũng nhìn thấy mấy người, không tức giận ai lên làm hoàng đế đứng đầu Hoa Hạ Thành đều được.

Bởi hoàng hậu từ trước đã ra chích sách Hoa Quốc căn bản là thay thế mà thôi, căn bản không bằng nàng đều nhao nhao ra chúc mừng.

Mà Thanh Vũ đầu tiên nói với mấy người: "Hoa Quốc chính thức đổi tên thành Long Hạ Quốc."

Dân chúng đồng loạt vỗ tay. Thanh Vũ nhìn mấy người: "Chu Trúc nhờ ngươi đưa mấy người đi trị liệu."

Chu Trúc gật đầu, kéo theo đầu Hắc Xà.

Quay lại thuyền bay lúc này, Thuyền bay trên cao, vừa tới Vân Thiên Quốc khu vực, trên thuyền bay, Mạn Chi mang theo Tiểu Hoa đến.

Thả xuống nàng: "Đây là ta đồ đệ, không ai được khi dễ nàng!" mấy người cao tầng gật đầu, không giảm trái lại Xuất Khiếu cảnh ngươi muốn phản bác?

Không giám đây.

Tiểu Hoa nhìn xung quanh, thấy Vân Phàm nàng nhanh chóng chạy tới, không cần Mạn Chi ra tay nàng đưa tay xuống một màu đỏ hoa bay đến.

Vân Phàm xương cốt đều lành lặn, Mạn Chi ngơ ngác, nàng năng lực phục hồi còn có kèm theo hồi phục xương cốt?

Tiểu Hoa không hổ là ngươi, nàng nhận đúng thiên kiêu hắc hắc. Tiểu Hoa màu hồng hoa bay đến, làm mấy người Cổ Mộc, Cổ Sơn, Cổ Châu, Cổ Hà, Ưu Linh ngạc nhiên.

Ưu Linh càng là ngạc nhiên hắc hắc, hóa ra là ngươi, đều giống ta nha!

Tiên Tông thấy vậy: "Ngươi vậy mà có năng lực chữa trị, ngay cả xương cốt đều có thể phục hồi, ngươi gọi Tiểu Hoa đúng không?"

Tiểu Hoa đứng dây nhún nhẹ người: "Ta gọi Tiểu Hoa." Tiên Tông vuốt râu cười: "Nếu như không phải Mạn Chi tiểu thư thu ngươi làm đồ."

"Với nàng cảnh giới nhìn ngươi tài năng, chắc chắn đã biết!" Vân Phàm vừa được nàng chữa trị nhanh chóng thức dậy, nghe đến là Tiểu Hoa.

Hắn ngạc nhiên theo hắn nhiều năm nha hoàn, vậy mà có một năng lực bá đạo chữa trị hệ Tiểu Hoa, Mạn Chi bước tới: "Ngươi theo ta, về sau ta dạy ngươi trị liệu, trị liệu rất khó tìm vạn người trên một."

"Không có gia tộc trị liệu, nên hầu như không có trị liệu sư, mà chúng ta Quang Minh thuộc tính thiên sứ đều là đa số, nói về quang minh thức tỉnh."

Không có nhiều, ngoại trừ thiên gia nhất tộc, Tiểu Hoa đầu quay lại gật nhẹ: "Ân." Thiên Thanh Mạn Chi kéo theo nàng vào trong thuyền bay.

Cổ Hà một bên nhìn: "Nếu như ta gặp nàng sớm hơn tốt biết bao, xương bị sư muội chém cũng bình phục nhanh chóng."

Vô Ngạn một bên nhìn Vân Phàm khỏi, nàng bước tới: "Vân Phàm, ngươi tỉnh nha."

Vân Phàm xoa xoa đầu nàng: "Kết Đan cảnh ngũ giai, ngươi cố gắng tu luyện nha."

Vô Ngạn gật đầu: "Vân Phàm thấy ta thiên kiêu sao?" Vân Phàm cười nhẹ.

"Vân Phàm ta thấy ngươi, cùng nàng giao thủ lâu như vậy cũng không tồi. Về sau ngươi chắc chắn sẽ thắng."

Vân Phàm tê, nàng điều tra qua ta sao? Vân Phàm nhìn nàng: "Vô Ngạn không hổ là ngươi, cái gì ngươi đều có thể điều tra!"

Bỗng nàng lại lắc đầu: "Ta có thể tra thì mới có thể, còn không dù là thiên đạo bảo vệ ta cũng không tra được." Vân Phàm không ngạc nhiên.

"Ngươi từng gặp qua ngươi sư tỷ sao?" Vô Ngạn đứng trên ván gỗ thuyền bay, thuyền bay còn đang hướng Tiên Đạo Tông đi đến.

Mà xung quanh là mấy người đang tụ tập nói chuyện gì đó, nàng đứng thẳng người nhìn nằm trên ván gỗ Vân Phàm.

"Chưa từng, nàng ấy cầu sức mạnh dù là ta cũng không thể ngăn cản, Vân Phàm ngươi biết sao, ta rất thích ngươi."

"Ngươi có thể làm đạo lữ của ta sao?" Vân Phàm bị nữ nhân ngỏ lời, từ chối không thể đối phương đã ngỏ lời trước a.

Vân Phàm suy tư hồi lâu: "Có thể, nhưng chúng ta cần bồi tiếp tình cảm. Ta mới giám đi đến tiếp theo cửa ải."

Vô Ngạn nghe vậy, nhào tới ôm lấy hắn: "Vân Phàm ta yêu ngươi mất thôi." Vân Phàm cười: "Không sao Vô ngạn ngoan."

Vô Ngạn cười hì hì.

Trong phòng trên thuyền bay, bên trong căn phòng là bàn lớn, cách đó không xa là một giường ngủ.

Thiên Thanh Mạn Chi nhìn Tiểu Hoa: "Trước tiên dạy ngươi tu luyện, ta hỏi ngươi, ngươi đang theo sau Hoa Quốc cùng hắn tướng lính làm sao lại chạy thoát?"

Tiểu Hoa nàng ngồi xuống bên cạnh sư tôn, kể lại tận tình mọi việc.

Tiểu Hoa cùng Hoa Quốc, Đa Bác tướng lính chạy khỏi tường thành vì sau lưng tập kích, mấy người nhanh chóng chạy cùng lúc đó.

Sư tôn ngài dùng uy áp đánh ngất hai vị nữ tử, quân lính do Hoa Quốc kêu gọi tấn công, mà Hoa Quốc thấy Tiểu Hoa là Mạn Chi đệ tử nên kêu gọi nàng chạy cùng.

Nhưng không ngờ tới vừa chạy tới cầu thang đi xuống tường thành, Chu Trúc đã đuổi theo.

Theo như lúc đó, tường thành bên cạnh, là vô số binh lính, Đa Bác còn tự thân đứng trước mắt: "Hoàng đế bệ hạ, nguyện vì người hi sinh."

Hoa Quốc: "Đa Bác, ta cùng ngươi giết chết nữ tử này." xung quanh binh lính tường thành nhanh chóng tấn công Chu Trúc.

Chu Trúc hừ nhẹ: "Vạn Độc." hai người cùng vô số binh lính vừa chạy đến, đã ngã xuống đất lòng khó chịu.

"Ngươi chạy thật nhanh, ta đuổi ngươi cũng hơi mất sức nha, nếu không phải Cổ Nhược Ca nàng lên đến, ta còn quên mất còn các ngươi."

Cổ Nhược Ca cười nhẹ, đạp bay mấy binh lính xuống dưới, đi tới bên cạnh Đa Bác: "Ngươi dù chết, vẫn muốn bảo hộ hắn, vậy ta cho ngươi một con đường sống."

Ánh mắt rắn của nàng, tóc bay theo gió nhìn xuống Đa Bác, nàng tay trái còn lắc lư bình đan dược: "Đây là đan dược giải độc, chỉ cần ngươi uống nó."

"Tất cả độc sẽ giải trừ, ta còn có thể tha ngươi mạng chó, chỉ cần ngươi tự thân chém đầu đối phương."

Đa Bác giọng nói run rẩy: "Ý ngươi, muốn giết là hoàng đế bệ hạ?"

Chu Trúc ngước đầu lên cười nhẹ, tay cầm Xà Lân trượng gõ xuống tường thành, một cỗ uy đáp đánh xuống hai người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.