"Ngươi ngươi trái tim đã bị ta đâm, làm sao có thể sống lại?" Đa Bác thân ảnh già nua cười ha ha: "Nếu như không phải có nha hoàn tiểu thư đây, ta cũng sẽ không sống lại."
"Ta muốn báo thù, ngươi giám giết ta. trung thành hơn bao nhiêu năm, ngươi kết quả vẫn vì mạng sống muốn giết chết ta?" Đa Bác cười ha ha, hắn vì vậy mà một kiếm đâm qua trái tim ta quá vô ơn.
"Ta Đa Bác dù có huynh đệ trận chiến này cũng muốn thất bại. Huynh đệ, hôm nay ta tiễn đi độc ác hoàng đế chúng ta từng tôn sùng."
Đa Bác cười ha ha, Tiểu Hoa sau lưng hắn mới thở dài vẫn là có thể cứu sống. Đáng tiếc chỉ là cứu sống vài phút mà thôi, năng lực của ta vẫn quá kém.
Phụ thân, mẫu thân năng lực của ta vẫn kém sao?
Nàng ủ rũ, Đa Bác đứng dậy bước tới bên cạnh phát điên nam nhân, đứng dậy dương quyền lên cao muốn đánh hắn, bỗng dưng độc phát tác.
Không còn như vài phút trước, dễ dàng động đậy. Mà nằm xuống tường thành đá, ho khan ra máu, Đa Bác nhìn xuống nam nhân, hắn đưa chân lên cao.
Một cước mạnh giậm mạnh chân xuống đối phương lưng: "Cảm thấy cơn đau sao?" Hoa Quốc tóc lấm bụi bẩn, thân ảnh hoàng bào đều không còn, mà ngước đầu lên cao hét to.
"A A Đau quá, đa bác ngươi muốn làm gì?' Đa Bác chỉ cười nhẹ đưa chân lên, cúi thấp người, ngồi xuống nhìn Hoa Quốc một tay nắm hắn đầu, nhìn xuống hắn ánh mắt cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2555165/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.