🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đường Tạm hơi kinh ngạc, bất quá nhanh chóng biến mất, hắn không sợ hãi dù là bất cứ ai hét to: "Ma Vực Chùy." cách đó không xa, chùy lớn bay tới.

Chùy xoay xoay thành vòng bay tới bên cạnh Đường Tạm, chùy đánh xuống chân hắn băng tinh, một kích đem băng tinh phá hủy.

Vân Phàm hắn không có ngạc nhiên, biết trước đối phương dễ dàng phá hủy, thở dài:"Nên kết thúc." hắn có thể giết chết đối phương, không cần kéo thời gian.

Thời gian rất cần thiết, trước tiên hắn bắt buộc phải đi Tây Vực, tìm kiếm thần thú, nhờ đối phương cứu giúp. Nếu không, căn bản không thể đánh thắng Lăng Thanh.

Lăng Thanh nàng, thần rất nhiều nàng tỷ muội, thất ma ảnh tuy biến mất. Hay thiếu vài thành viên vẫn là rất mạnh, nàng mà tìm được thất ma ảnh biến mất.

Hắn thua tỷ lệ càng cao, Vân Phàm cắn chặt răng, nhìn to lớn chùy do Đường Tạm nắm trên tay, ánh mắt hiện ra sát ý nắm chặt băng kiếm!

"Băng Tinh Long Thần." Vân Phàm một tay đưa lên cao, xung quanh nhiệt độ giảm xuống, trong hang động rung chuyển, một đạo khổng lồ băng tinh từ trên cao hiện ra!

Đường Tạm biết, lần này đối phương muốn một chiêu đem hắn giết, nhưng mà hắn không chịu thua sợ sao? Không sợ, linh hồn bị khống chế!

Không chết dưới tay Vân Phàm, cũng sẽ chết dưới tay ba nữ nhân kia. Hắn nhắm mắt, tay nắm chặt chùy lớn: "Phát Nổ Ma Chùy."

Đường Tạm nắm chặt chùy lớn xoay xoay người, xung quanh ma huyết vây quanh hắn, càng mạnh mẽ gia tăng đỏ huyết, chùy phát nổ càng mạnh.

Vân Phàm hừ nhẹ: "Băng Long Ma Kiếm." dứt lời từ bên người Đường Tạm, dưới đất hiện ra một vòng băng tinh, một đầu long băng tinh nhô lên.

Dang rộng cánh vô số băng tinh bay ra, Đường Tạm nhếch nhẹ môi: "Ta xoay vòng chùy, ngươi muốn dùng băng tinh tấn công ta?#

Đường Tạm khinh thường cười nhẹ, Vân Phàm không nói gì. Băng tinh bay đi, quả nhiên như Đường Tạm lời nói, băng tinh không có xuyên qua, bị đánh nát thành mảnh vụn.

Tiếng băng vỡ vang dội trong động.

Đường Tạm xoay chùy càng nhanh, băng tinh do Băng Long dang rộng càng mạnh, trên cao băng tinh không lồ, càng là muốn xuyên qua chùy.

Bên trong hang động, một đầu Băng Long hai chân to lớn, cùng với hai chân nhỏ đứng dang rộng cánh, trên cao là to lớn băng tinh.

Một bên bị tấn công băng tinh, xoay chùy lớn Đường Tạm ngăn chặn, uy lực muốn mạnh thêm, hắn nhảy lên chùy lớn toát ra uy áp bá đạo.

Lĩnh vực không thể dùng, chân thân không thể dùng, Hợp Thể cảnh thực lực cũng như Nguyên Anh giao thủ Nguyên Anh mà thôi.

Hắn chùy lớn đưa xuống dưới, ngăn chặn đạo băng tinh thành công, có khả năng sống sót, không thành chết bất đắc kỳ tử, hắn cười nhẹ.

Đường gia diệt dưới tay hắn, có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Đường Tạm hét to.

Chùy lớn từ dưới đánh lên, Vân Phàm ánh mắt giống như phát hiện ra cái gì: "Hắn ắt hẳn tu luyện không thành, không phải hắc ám nguyên tố."

"Chắc chắn đã bị phản hệ, hắn không sợ chết." Vân Phàm không biết rằng, Đường Tạm từ đầu đến cuối, không sợ hãi dũng mãnh mà chiến!

Trên cao Đường Tạm màu đỏ thân ảnh, hét to mở ra hộ thuẫn, chùy lớn uy lực tăng mạnh: "Tăng Chùy Lực." là hắn học được tăng sát thương chùy đánh ra.

Băng Long thấy Đường Tạm nhảy lên cao, hai cánh cũng thu hồi lại, mấy người xung quanh cũng nhìn lên.

Một bên khác, Tô Hạo ôm chặt Hạ Cơ: "Phu quân, ngươi nói Đường Tạm hắn có khả năng ngăn chặn hay không?"

Tô Hạo lắc đầu: "Với khả năng khống chế băng tinh của Vân Phàm, Đường Tạm không chết ta cũng thấy hắn rất mạnh, nếu như không chết Vân Phàm là quá phế."

"Mà chết Vân Phàm vẫn mạnh a." Tô Hạo cảm thán nói, Hạ Cơ không nói gì, tay nhỏ nắm chặt: "Vân Phàm thắng, nàng có thể đi về ân ái cùng phu quân." nàng lẩm bẩm

Hạ Cơ nổi lên sát ý nàng dưới bụng gần chỗ đó, cũng có một hình ấn ký, là một hình trái tim, có cánh!

Nàng ấn ký bằng máu đỏ để Tô Hạo biết, nàng yêu hắn, để hắn là mỗi một mình chạm qua nàng chỗ đó, nam nhân khác muốn đưa vào!

Thân thể nàng tự bạo, đối phương chết bất đắc kỳ tử.

Ánh mắt nhìn lên cao, Đường Tạm màu đỏ huyết, đã tới gần băng tinh, hắn xoay chùy chạm vào băng tinh, từ đầu tới cuối bay lên cao Đường Tạm màu đỏ huyết.

Va với băng tinh công pháp, một tiếng nổ lớn vang lên, làm cả ngọn núi rung rẩy, trong hang động vài hòn đá rơi xuống.

Một màu đỏ sóng xung kích bay ra ngoài, đánh lui Vân Phàm, Tô Hạo, Hạ Cơ.

Bên dưới bức tường đá cảm nhận băng tinh, Cổ Thần, Liễu Long ánh mắt nhìn lên, Thiên Thanh Mạn Chi cũng vậy, hai người nhìn nhau.

Thiên Thanh Mạn Chi thoát ra khỏi bức tường, nàng nhảy xuống y phục rách nát, nhìn lên cao.

Đường Tạm phát nổ, băng tinh to lớn bị phá hủy mất một mảng lớn, cuối cùng tiêu thất từ từ, Đường Tạm thân thể tàn tạ chùy bị đánh gãy.

Thân ảnh tàn tạ, tóc không còn đẹp mà là rối bời, rơi xuống dưới một tiếng bùm.

Một hố to đất do băng tinh xuyên phá, còn chưa dứt từ tiêu thất băng tinh, đá trên cao sắc nhọn rơi xuống xuyên qua hắn trái tim.

Đây không phải do trấn động, mà có người cố ý làm, hắn đã phế căn bản không cần giữ lại, chủ nhân đã nói giết không cần thu dưới chướng!

Tính cách, tu luyện đã tới nhưỡng cửa này, căn bản không cần giữ lại, giết chết cho xong a, một bên ba nàng cảm thán suy nghĩ.

Vân Phàm thấy rõ đối phương bị đá cao rơi xuống làm tử vong!

Lắc đầu, Đường Tạm trước khi chết không có oán hận, không có sợ hãi, mạnh mẽ tu luyện cao như vậy cảnh giới, đã là mãn nguyện, không cần sợ hãi khi chết.

Chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị cả đại lục ruồng bỏ, mà hắn đã bị ruồng bỏ quen thuộc, từ khi có ý định đó.

Vân Phàm nhìn hắn chết, nhìn cách đó không xa, Thiên Thanh Mạn Chi vừa đáp xuống, rách nát y phục vậy mà đỡ Cổ Thần, Liễu Long?

Vân Phàm hơi nghi hoặc? Ngay cả Hạ Cơ Tô Hạo cũng giống hắn, nhanh chóng đi xuống.

Bên trong hang động, băng tinh thu hồi, huyết đỏ bị băng tinh từ trước lấn áp, cảm thấy lạnh đều là bình thường trong hang động.

Vân Phàm màu xanh băng tóc, mắt xanh băng dần bước chậm tới gần Thiên Thanh Mạn Chi, sau lưng là Hạ Cơ đen tóc, đen y phục nắm lấy Tô Hạo màu nâu tóc.

Chậm rãi đi về phía trước.

"Thiên Thanh Mạn Chi, muội đỡ kẻ thù?" Thiên Thanh Mạn Chi nghe vậy, ánh mắt sắc bén hiện ra màu vàng sát ý, quay đầu nhìn chăm chú Vân Phàm.

"Các nàng không phải kẻ địch."

Vân Phàm thấy vậy, hơi giật mình nàng nổi sát ý? Trước hết để nàng đừng tức giận, người mình mà tức giận, nội bộ phân chia.

Khó khăn a, nội bộ nổi lên nổi loạn, sợ rằng không bị Lăng Thanh đánh, đã tan rã. Nàng ấy nhân cơ hội đánh a!

Vân Phàm thở dài: "Ân hảo, các nàng đều là bằng hữu." Vân Phàm nhìn vẻ mặt Thiên Thanh Mạn Chi giảm đi sát ý, mới thở dài.

Không tiện hỏi làm sao các nàng ở đây, hỏi rõ nàng quan hệ trước tiên.

"Mạn Chi sư muội làm sao gặp hai nàng?" Thiên Thanh Mạn Chi hừ nhẹ: "Các nàng giúp ta, đương nhiên là bằng hữu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.