Trung niên nam nhân, lúc này đã đi ra khỏi Bạch Anh Đào huyện mới nói ra câu này, bởi hắn thấy Vô Ngạn bắt hết tất cả, năm xưa binh lính không đi ra.
Hắn may mắn cùng Thẩm Thẩm chạy thoát, cùng vài người dân làng bởi vì có Tiểu Phàm hắn xả thân cứu giúp, nếu không thật sự không biết.
Hắn bây giờ còn sống hay không, trên tay cầm hai bài vị, trung niên nữ nhân cầm hai tượng gỗ.
Vô Nhạn quay đầu, nhìn tới hai người, nhanh chóng bước tới.
Hai người hơi ngơ ngác, làm sao mà thân là đại nhân như vậy, tới trước mắt mấy người? Mấy người nhanh chóng quỳ xuống một chân.
Vô Ngạn nhanh choáng bước tới, nàng màu tím y phục tay áo dài, đưa ra: "Các vị đứng dậy, việc năm đó ta điều tra lại, người có tội ta đã bắt bọn chúng trả giá!"
Trung niên nam nhân lắc đầu: "Đại nhân, việc này không cần người quan tâm." Vô Ngạn đỡ hai người dậy lắc đầu.
"Ngươi không cần sợ." nàng ánh mắt nhìn trung niên nam nhân, cầm lấy hai bài vị: "Dương Anh, Dương Đào đi các ngươi không cần buồn bã."
"Tỷ tỷ thay các ngươi báo thù, yêu thú năm đó đích thân ta sẽ thay ngươi báo thù, binh lính Vân Thiên Quốc của ta sai lầm, đều bị ta giết hết."
Nàng xoa xoa hai bài vị, trên mỗi bài vị đều có khắc tên hai nàng Dương Anh, Dương Đào, trung niên nữ nhân gọi Thẩm nhanh chóng nói.
"Đại nhân ta thay Dương Anh, Dương Đào đa tạ ngươi."
Vô Ngạn nhìn các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2553741/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.