Lão nhân lấy ra từ trong túi, một hình khó hiểu đồ vật: "Cho ngươi." Vân Phàm cúi đầu.
"Thúc thúc, người mạnh khỏe món quà này, ta xin nhận, thúc thúc ta đi trước, cáo từ."
Dứt lời Vân Phàm nhảy lên cao, bay đi.
Lão nhân nhìn Vân Phàm bay đi: "Thật là, ta sống gần như gặp lão bà của mình rồi, không biết cháu trai có biết tự thân sống không a."
Dứt lời lão nhân đi vào trong rừng thông, một con đường nhỏ.
Vân Phàm một mực hướng về bên ngoài bay đi, hắn không nói nhiều a, dù sao cứu giúp để một người nhớ tới bản thân là đủ, không cần quan tâm nhiều.
Vân Phàm một mực đi tới nơi khác, hắn không biết làm gì cho phải, một mực nhìn xung quanh đáp xuống bến cảng thành.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện một nhà trọ có cảm giác được Băng Kiếm Thần truyền thừa đang tại đó.
Vân Phàm nhanh chóng đi tới, chủ quầy thấy hắn bước vào liền nói: "Ngươi chính là mấy vị tiền bối nói người? chúng ta không quầy rầy trên tầng hai đều là phòng các ngươi."
Phòng các ngươi hắn nói ở đây, chính là các binh lính, hắn lão bà.
Vân Phàm gật đầu, đa tạ bước lên trên tầng.
Hắn tìm tới hắn nữ nhân phòng, đóng lại cửa cười hắc hắc.
Một bên khác.
Vô Ngạn xây hoàn tất thành, nàng hỏi qua mấy người đổi thành Thiên Đế Đô, Thiên Đế chính là đứng giữa hàng ngàn tu sĩ, đứng đầu.
Đô là thành to hơn mức bình thường gọi là Thiên Đế Đô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2553695/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.