Quay đầu nhìn Vô Ngạn, còn sót lại bản thân nàng mà thôi.
Nàng đứng thẳng, đầu nhìn lên cao: "Ngươi không ra tay sao?"
Nguyệt Sa Sa thân ảnh la lỵ hiện thân: "Cảnh giới ngươi quá thấp, chịu được một công pháp của ta không?'
Vô Ngạn cắn chặt răng: "Ta biết, ta không thể chịu được, bất quá ta phải chiến thắng." Nguyệt Sa Sa, thân ảnh la lỵ cười nhẹ: "Thấp bé như vậy."
"Ngươi lại rất ngoan cuồng, rất tốt." nàng đưa tay nhỏ lên cao: "Ánh dương tụ tại đây, thái dương chiếu rọi muôn nơi." Nàng khống chế màu vàng ánh nắng chiếu xuống.
Một đạo ánh sáng, vừa rơi trên người Vô Ngạn. Vô Ngạn run rẩy, hai chân mềm nhũn nằm trên đất, bên dưới đất không ngừng lún sâu xuống dưới.
Vô Ngạn run run: "Mạnh như vậy, quả nhiên chỉ là uy áp đã đánh ta nằm."
Vô Ngạn mắt nhắm mắt mở, không chịu được nữa không thể duy trì.
Cách nàng không xa, hai thân ảnh rơi xuống đất, tạo thành to lớn vụ nổ.
Bùm.
Từng mảnh lớn đất bay ra xa, Hạ Cơ, Tô Hạo hai người rơi xuống: "Cổ Nhược Ca, ngươi mạnh như vậy." Tô Hạo nhìn trước ngực, một vết thương lớn.
Một hình chém do kiếm để lại, không cách nào khôi phục. Hạ Cơ nàng may mắn, da Huyết Thổ Long cứng rắn nên mới không bị đánh quá đau.
Nhìn Tô Hạo: "Ngươi không sao chứ?" Tô Hạo lắc đầu: "Vết thương quá mạnh, ta không chịu nổi, nham nguyên tố quanh đây."
"Không hồi phục được ta vết thương."
Hạ Cơ: "Nàng ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-thanh-than-de/2553688/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.