Lời nói của bà mỗi lúc một bức ép sức chịu đựng trong tôi bùng nổ. Tôi muốn la hét thật to cùng bà mắng chửi bọn người xấu xa kia, lại muốn quát vào mặt bà sao cũng được tại sao không ném mớ lời thù oán kia lên lũ người đó, tại sao lại đổ hết lên đầu tôi. Lũ người gây tội lên bà, ngấm ngầm xâu xé cuộc sống của gia đình bà thì ung dung thụ hưởng cuộc sống, rung đùi mà đắc ý. Còn tôi. Tôi có tội gì với bà, bao nhiêu tội nghiệt bà nói họ đổ lên đầu bà, giờ đây bà vứt hết đống đó vào mặt tôi. Tại sao? Tại sao vậy? Tôi gây tội gì với bà? Tôi có mặt trên đời này là gây đau khổ cho bà à. Tôi phá hoại cuộc đời của bà ư. Tôi mang tai ương đến cho bà phải không. Hay vì tôi mà lũ người đó căm ghét rồi gây tội cho bà. Có phải không. Có phải.. phải không? Những điều đó có liên quan gì đến tôi không. Có không nhỉ?
À phải rồi, vì tôi đâu phải bảo bối tâm can gì của bà. Khi bà sinh tôi ra làm gì cảm nhận được đau đớn, khi biết tôi không phải con trai, bà vẫn có thể đặt một cái tên nếu tôi không phải con gái. Đúng rồi con gái của bà mới là tâm can, mới là châu báu, là khúc ruột liền của bà, là người bà nâng niu, là người quan tâm nhất. Còn tôi là gì? Tôi là cái thứ rác rưởi gì trong lòng bà?
Hình như tôi đang cười đó. Cái tiếng cười như kiểu thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tam-hoa-lieu-da-tan/2907427/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.