Tôi chạy xuống con dốc thoai thoải như muốn ôm lấy màu xanh biếc của bầu trời. Hôm nay là một ngày đầy nắng, bầu trời trong vắt thiếu hẳn gợn mây, nắng vàng đổ xuống chói chang làm mồ hôi của tôi nhỏ giọt dài theo sống lưng, tóc mai áp dính vào bên mặt. Mới chỉ có chạy một đoạn dốc thôi, thật chán cái cơ thể này quá. Thể lực như cũ chẳng thay đổi tí nào, quả nhiên vẫn còn sót lại một số thứ chán không buồn nói của tôi. Nhưng tôi cũng có chút vui vì bản chất của tôi không bị nạo sạch mất, nói cách khác nếu thay đổi hoàn toàn thì đó không còn là tôi nữa. Kìa thật lạ thật cả cái cảm giác vui vì mình tồn tại lần đầu tôi cảm thấy thật kỳ lạ. Cứ như có một chiếc lông vũ mềm quét qua đáy lòng vậy. Ấm ấm lại mềm mềm vô cùng dễ chịu.
Xuống tới chân dốc bạt ngàn cách đồng lúa choáng lấy mắt tôi, hít một hơi thật sâu căng đầy lồng ngực, chuẩn bị hét một tiếng thật to tôi chợt nhớ tôi không đi một mình, và ở đây cũng lác đác vài người đang làm ruộng. Tôi thở chậm qua mũi, đè nét sự háo hức xuống. Đoàn Dự theo sau cũng đã tới nơi. Sự bình tĩnh của tôi khác hẳn khí thế lao xuống vừa nãy, làm Đoàn Dự có chút nghi hoặc nhìn tôi. Thoáng chút nét mặt hắn ta mỉm cười, à không huynh ấy đã cười. Bộ dáng giả vờ của tôi không có điểm hở vậy mà lại bị cười là sao. Tôi thầm không phục.
Trước cái nhìn của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-tam-hoa-lieu-da-tan/2907416/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.