CHƯƠNG 105 PN7
Đường Tống nổi giận đùng đùng chạy về Tê Hà viện, chui đầu vào chiếc giường lớn mềm mại khắc hoa, kéo cái gối đầu tròn vo lại, dùng tay đánh, dùng chân đá, lấy tay kéo, dùng răng cắn, vừa đánh vừa mắng: “Ngu ngốc, đại ngu ngốc…”, nghiễm nhiên coi cái gối đầu trở thành thế thân của Hàn Vương.
Hàn Vương theo sát Đường Tống đến ngoài phòng nhìn thấy cảnh đó, cũng không dám đi vào ngay. Chờ Đường Tống phát tiết đủ rồi, đã an tĩnh lại, Hàn Vương mới lặng lẽ đi đến, ‘cứu’ chiếc gối nằm dưới thân thể úp sấp của Đường Tống ra, phía trên còn có dấu răng của Đường Tống.
Ném cái gối đã biến hình đi, Hàn Vương cầm bàn tay nhỏ bé phiếm hồng của Đường Tống lên, không để ý đến giãy dụa của y, cầm tay y nhẹ nhàng thổi.
Đường Tống không giật tay lại được, chỉ có thể để mặc Hàn Vương, đầu ngoảnh sang một bên, trên khuôn mặt hơi đỏ viết rõ ràng năm chữ to —— “Ta vẫn đang tức giận”.
Hàn Vương cũng không khuyên giải, chỉ nhẹ nhàng xoa bàn tay đau của Đường Tống, sau đó lại bắt đầu mát xa toàn thân cho Đường Tống, giống như làm thế có thể làm cho Đường Tống nguôi giận.
Đường Tống đợi nửa ngày, cũng không thấy Hàn Vương nói chuyện, không khỏi quay đầu lại nói: “Sao ngươi lại không nói gì?”
Động tác trên tay của Hàn Vương không hề ngừng, một lát sau, mới nghe được thanh âm hơi thấp của hắn: “Ngươi muốn ta nói cái gì?”
“Mắng ta a! Dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-son-vuong-gia-dich-ai-nhan/1903793/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.