CHƯƠNG 95
Càng là tiếp cận rừng cây kia, Hàn Vương càng có thể cảm giác được hơi thở của Đường Tống. Cảm giác tựa như ngày ở biên quan. Lư Khâu Sương Hàn cơ hồ có thể xác định, tờ giấy kia cũng không nói sai, Đường Tống quả nhiên ở trong rừng rậm.
Lư Khâu Sương Hàn đi vào trong rừng, thấy ở cánh rừng có một đám người đang đánh nhau. Bất quá nếu nói là song phương đánh nhau, không bằng nói là đơn phương tàn sát. Năm sáu người cầm phác đao vây quanh một thanh niên cầm chủy thủ mà chém, tuy rằng trên người mấy người này cũng mang thương, cũng không nghiêm trọng như thanh niên cầm chủy thủ vậy.
Quần áo trên người thanh niên kia đã bị máu tươi ướt đẫm, miệng vết thương trên người ngổn ngang chứng tỏ phần lớn máu kia là của chính hắn. Một chân cắm một phác đao, hắn đã không đứng nổi, miễn cưỡng chống thân, chủy thủ quơ trong tay ngăn cản những người đó tới gần.
Hàn Vương nhìn quét một vòng, không thấy hình bóng Đường Tống, cuối cùng tầm mắt rơi trên mặt người trẻ tuổi. Theo ánh đuốc lay động không chừng, Hàn Vương cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra, người này đúng là mã xa phu bắt đi Đường Tống.
Lư Khâu Sương Hàn quan sát rồi tăng tốc, thanh niên kia đã sắp duy trì không được , ánh mắt tan rã, chủy thủ trong tay cũng mềm nhũn. Một đại hán bộ mặt dữ tợn thấy có thời cơ, giơ phác đao trong tay lên, hướng tới ngực người nọ chém tới.
Hàn Vương cả kinh, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-son-vuong-gia-dich-ai-nhan/1903783/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.