“Ai nha, ngươi làm sao?” Nhìn thấy Tần Phượng Tê nửa bên mặt phải sưng lên, Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi hoảng sợ, vội vàng phân phó quản gia đi tìm thầy thuốc.
Khi quản gia đi xa , Lư Khâu Tĩnh Viễn mới đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng chạm vào hai má Tần Phượng Tê. Tần Phượng Tê đau hít vào một hơi, chuyển tay vuốt tóc không cho gã sờ nữa. Lư Khâu Tĩnh Viễn có chút ảm đạm thu tay, che dấu cười cười, nói: “Phượng Tê, Tần Loan lại đánh ngươi ? Năm nay đây là lần thứ mấy hắn đánh ngươi , có chút rất thường xuyên đi?”
“Hừ, hắn cũng uy phong không được bao lâu nữa.” Tần Phượng Tê kéo kéo khóe miệng, muốn cười, lại bởi vì động thương, vừa đau lại bắt đầu hít vào, bộ dáng thập phần buồn cười.
Không lâu, thầy thuốc tới, xem vết thương trên mặt của Tần Phượng Tê xong, Lư Khâu Tĩnh Viễn hỏi: “Trên người còn có sao không?”
Tần Phượng Tê gật gật đầu, thấy Lư Khâu Tĩnh Viễn không có ý tứ lảng tránh, do dự một chút, vẫn là cởi y phục trên người xuống, lộ ra thân mình gầy yếu nhưng rắn chắc. Trên tấm lưng trắng nõn mềm dẻo, có một vết bầm thật bắt mắt.
Thầy thuốc để lại chút thuốc tan máu bầm rồi rời đi . Tần Phượng Tê đang muốn mặc y phục vào, lại bị Lư Khâu Tĩnh Viễn từ phía sau ôm lấy .
“Phượng Tê, ngươi thật lâu không qua đêm ở đây, đêm nay ở lại đi.” Môi Lư Khâu Tĩnh Viễn kề sát da thịt mẫn cảm sau tai của Tần Phượng Tê, cực kỳ phiến tình nói.
Tần Phượng Tê dừng một chút, cầm lấy y phục nắm chặt, cuối cùng vẫn là nhận mệnh buông lỏng ra. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên , Tần Phượng Tê cam chịu nghĩ, tùy ý đôi môi lửa nóng của Lư Khâu Tĩnh Viễn ngăn chặn mình. . . . . .
“A. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Ta. . . . . . Sắp. . . . . . Chịu. . . . . . Không được. . . . . . . . . . . .” Theo Hàn Vương một chút một chút va chạm lại nhanh lên, gương mặt Đường Tống đầy nước mắt, nói không thành tiếng hô lên.
Đường Tống đã muốn lê hoa đái vũ, Hàn Vương lại giống như không thấy, rất nhanh luật động lửa nóng trong cơ thể Đường Tống, một chút lại nhanh một chút, một chút mạnh hơn một chút, Hàn Vương tưởng tượng chính mình thành một cái đinh, cứng nhắc “đóng” vào cơ thể Đường Tống, vĩnh viễn cũng không tách ra.
“A ——” Đường Tống hét lên một tiếng, thừa nhận không được khoái cảm tập kích như mưa gió, bỏ Hàn Vương thế công gây sự ngàn dặm, một người tới cao trào trước .
Hàn Vương dừng lại, chờ Đường Tống từ thất thần hồi phục lại, mới chậm rãi bắt đầu luật động đứng lên.
“Từ bỏ. . . . . . Ta từ bỏ. . . . . .” Cảm thấy được khoái cảm lại bắt đầu chồng chất, Đường Tống hết sức vặn vẹo thân hình bủn rủn, muốn từ dưới thân Hàn Vương trốn ra. Nhưng là Đường Tống ra động tác trong mắt Hàn Vương xem ra chính là bốn chữ —— dục cự còn nghênh!
Cho nên, Hàn Vương đương nhiên không thể buông tha y, đến nay lửa nóng còn chưa phóng thích cứng rắn trong cơ thể Đường Tống gây sóng gió, tiếp tục “trừng phạt” ngọt ngào này.
Đích xác, Hàn Vương là đang trừng phạt Đường Tống.
Từ lúc ở Cúc Hoa yến trở về, Đường Tống luôn bị tinh thần hoảng hốt. Hàn Vương cảm thấy Đường Tống thất thường, một bên phái người đi âm thầm điều tra, một bên nói bóng nói gió muốn từ miệng Đường Tống lộ ra gì đó. Cũng không nghĩ đến Đường Tống lại thử vị chết, mạnh miệng không nói.
Cái này chọc tức Hàn Vương, người hắn âu yếm lại có việc không muốn nói với hắn, điều này làm cho Hàn Vương phi thường tức giận, quả thực có thể nói cực kỳ phẫn nộ rồi. Nhưng là đang tức giận, Hàn Vương còn cảm thấy được có chút thất bại, Đường Tống chưa từng nói qua yêu ngữ linh tinh “thích hắn”, “thương hắn”, điều này làm cho trong lòng hắn có chút không xác định tình cảm của Đường Tống với mình, y rốt cuộc là thật tâm thích mình không? Hay là bởi vì bị bắt không thể không ở lại bên người mình? Tưởng tượng đến khả năng sau, Hàn Vương thấy phiền não.
Đường Tống ngay bên người, hắn nghĩ muốn sờ là sờ được, nghĩ muốn hôn là hôn, chính là duy độc tâm Đường Tống hắn lại nhìn không tới. Loại cảm giác bắt được cũng không nắm được làm cho trong lòng Hàn Vương rất là bất an, Đường Tống thoáng rời hắn đi trong chốc lát cũng làm cho hắn không ngừng lo lắng. Cho nên, lần này Đường Tống không có đem chuyện ở phủ Tứ hoàng tử nói cho hắn, làm cho hắn thực tức giận. Chính là, đối mặt “tâm can bảo bối” Đường Tống của mình, hắn đánh cũng không đành, mắng cũng không dám, rơi vào đường cùng, đành phải kêu “tiểu đệ đệ” của mình ra thay mình trừng phạt y .
“Ngươi rốt cuộc nói hay không.” Hàn Vương một bên tiến công tốc độ nhanh hơn, một bên dùng thanh âm khàn khàn “thẩm vấn” nói.
“A. . . . . . Ta. . . . . . Vương gia. . . . . . Ta. . . . . . Không được. . . . . . ” Đường Tống cơ hồ là khóc không thành tiếng nói: “Ta. . . . . . Ta nói. . . . . . Mau dừng. . . . . . Ta nói. . . . . . Ta thấy nương ta ——” không biết tiết quá nhiều hay sao, Đường Tống rốt cục nói ra , cứ thế này, y cũng thật sắp “tinh tẫn nhân vong” .
Nghe được Đường Tống nói ra, Hàn Vương mới rất nhanh vọt vài cái, làm cho dục vọng sắp nổ mạnh của mình được thư giải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]