CHƯƠNG 29
Đường Tống đến, mang vào cuộc sống của Lư Khâu Sương Hàn một loạt màu sắc. Tựa như một chồi non bất tri bất giác mọc lên trong gió lạnh. Người kia nghe được tiếng bước chân cũng không vội vàng rời đi, không chần chừ không trì hoãn hướng Du Nhiên hồ đi tới. Hắn không khỏi mở to mắt, nhìn đến không phải là một mặt gỗ, mà là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo biểu tình kinh hỉ.
Nhìn thấy y ôm sách vở, biểu tình thỏa mãn khi hưởng thụ gió mát, hắn lập tức liền có cảm tình tốt với kẻ không biết tên này. Cho nên hắn không để người khác đuổi y đi. Thậm chí trong mấy ngày kế tiếp, hắn còn có chút chờ mong vào buổi trưa mỗi ngày Đường Tống đến.
Lý do chính để hắn hạ quyết tâm tiếp cận Đường Tống, là vì tiếng cười được Lưu tổng quản cho là “đại họa lâm đầu”. Cũng không phải tiếng cười của Đường Tống êm tai, mà bởi vì đó là tiếng cười duy nhất Lư Khâu Sương Hàn nghe được từ trước đến này.
Làm chiến thần Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy, ở trên chiến trường hắn chỉ đối mặt với tiếng gào khóc thảm thiết cùng quyết tâm ngươi chết ta sống; làm chủ nhân vương phủ, hắn chỉ đối mặt với hạ nhân cung kính câu nệ; hắn cũng có cái gọi là “huynh đệ”, nhưng các huynh đệ hoàng tộc này mỗi người đều tự cho rằng mình rất cao, lúc còn nhỏ khi dễ hắn không cha không mẹ, đến lúc hắn trở thành chiến thần, mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-son-vuong-gia-dich-ai-nhan/1903718/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.