CHƯƠNG 4
Khi tỉnh lại, Đường Tống phát hiện mình đã về căn phòng nhỏ cho hạ nhân ở. Đường Tống cũng không rõ mình rốt cuộc là hôn mê bao lâu, thân thể chịu đủ tàn phá bủn rủn vô lực, sau huyệt lại đau như thiêu như đốt, vừa động vào lại giống như bị xé rách vậy.
Hồi tưởng lại mọi việc trước đó, nhớ tới chính mình tiếng kêu cảm thấy thẹn, Đường Tống không khỏi ảo não ôm lấy đầu.
Đương lúc Đường Tống đang hối hận, Đại tổng quản đi đến. “Đường Tống, ngươi về sau phải đến Lan Thương các làm nhiệm vụ. Mặc dù là nô tài, nhưng cuộc sống cũng khá giả hơn là đi biên cương chịu khổ. Đường Tống, nương ngươi trước khi đi đem ngươi giao cho ta, cho nên ta phải khuyên bảo ngươi một câu. Ngươi về sau phải nhớ kỹ, nơi này là Hàn Vương phủ, nếu muốn bình an, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Đại tổng quản có chút thương tiếc nhìn Đường Tống gian nan đứng dậy, thấm thía nói.
“Cám ơn Đại tổng quản, Đường Tống hiểu được.” Đường Tống dùng tay run rẩy tiếp nhận y phục màu xanh dương biểu thị cho nô bộc cấp thấp, trong lòng coi như buông xuống một tảng đá. Tuy rằng từ giờ trở đi, y là một nô bộc trong Hàn Vương phủ, nhưng còn sống, tóm lại là một chuyện tốt. Những cái dập đầu của mẫu thân, không có uổng phí. . . . . .
Cởi đi y phục màu xanh lá biểu thị cho tôi tớ ra, thay y phục xanh dương, Đường Tống một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bang-son-vuong-gia-dich-ai-nhan/123376/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.